cô bé thể khẳng định chắc chắn rằng, Liễu Chiêu Đệ hề yêu thương các con trai của !
Nếu thì nỡ tổn thương chúng như . Giống như Nguyễn Lâm thị, tuy ngoài miệng chê bai mấy đứa cháu trai, nhưng hễ đồ ngon thật sự, bà đều để phần cho chúng.
Cho nên Nguyễn Kiều Kiều thực sự hối hận, cô bé cảm thấy đúng .
Chỉ thương hai nhỏ, e là để bóng ma trong lòng họ .
Bên ngoài, Liễu Chiêu Đệ và Nguyễn Lâm thị vẫn đang giằng co, nhưng cơ bản chỉ thấy tiếng lóc t.h.ả.m thiết của Liễu Chiêu Đệ, xem Nguyễn Lâm thị hề chịu thiệt.
Nguyễn Thỉ và Nguyễn Vĩ ở nhà chính, động tĩnh bên ngoài, vẻ mặt đờ đẫn.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chú hai Nguyễn khi phòng thì thấy nữa, lẽ cũng sợ sẽ mềm lòng.
Nguyễn Kiều Kiều dù tò mò c.h.ế.t cũng ngại xem, đành cùng hai ở nhà chính, Hứa Tư tự động xuống bên cạnh cô bé.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Cũng bao lâu .
Cánh cổng sân mở , là Nguyễn Lâm thị . Nguyễn Kiều Kiều lập tức dậy chạy đón, Nguyễn Thỉ và Nguyễn Vĩ cũng chạy theo, ở cửa sân ngoài.
“Nhìn cái gì mà , đuổi . Bà cho hai đứa , gặp mụ thì tránh xa cho bà.” Trong mắt Nguyễn Lâm thị, Liễu Chiêu Đệ chẳng khác gì kẻ điên.
Nguyễn Thỉ và Nguyễn Vĩ gật đầu, cũng là thất vọng thế nào, thu hồi ánh mắt, đóng cổng sân .
Xảy chuyện như , đều chẳng còn tâm trạng ăn uống.
Nguyễn Lâm thị nấu qua loa một ít thức ăn, ăn xong cơm, rửa mặt đ.á.n.h răng ai về phòng nấy.
Nguyễn Kiều Kiều rúc lòng Nguyễn Lâm thị, nhớ chuyện ban ngày, đầu tiên hỏi bà về chuyện của Thư Khiết: “Bà nội, cả bảo ảnh của cất ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-255-bi-ban-cho-ong-gia-6.html.]
“Ừ.” Nguyễn Lâm thị gật đầu, cúi xuống hỏi cô bé: “Kiều Kiều xem ?”
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu.
Cô bé xem, khiến nguyên chủ mãi buông bỏ rốt cuộc trông như thế nào.
“Hôm nay muộn , mai bà tìm cho cháu.” Nguyễn Lâm thị . Trước sợ Thư Khiết bao giờ về nữa, Nguyễn Kiều Kiều vì cô mà ốm nặng một trận nên bà mới cất .
giờ Thư Khiết sắp về , cũng cần thiết cất nữa.
“Vâng ạ.”
“Ngủ .” Nguyễn Lâm thị vỗ lưng cô bé, dỗ cô bé ngủ.
Chỉ là đến ngày hôm , Nguyễn Lâm thị kịp lấy ảnh thì xảy chuyện khác.
Liễu Chiêu Đệ thực sự cùng đường, ở nhà họ Nguyễn xin xỏ gì, cũng dám về nhà họ Liễu, bèn chạy đến trường cấp hai trấn, chặn đường Nguyễn Tuấn đang học.
Dưới ánh mắt khác thường của , Nguyễn Tuấn đành kéo Liễu Chiêu Đệ đang lóc tèm lem nước mũi nước mắt, trông như kẻ điên khỏi trường học.
Liễu Chiêu Đệ sợ đứa con trai cũng giúp , dọc đường kể chuyện sắp bán cho ông già.
Nguyễn Tuấn đang đường về Đại đội Lục, đến đó, bước chân khựng giữa đường.
Cậu đầu , hỏi Liễu Chiêu Đệ đang theo sướt mướt: “Cho nên bà về là để đòi tiền? Muốn bố bỏ 300 đồng đưa cho nhà bà ngoại? Để chuộc bà đúng ?”
Liễu Chiêu Đệ , sững .
Cứ cảm thấy câu sai sai ở đó, nhưng .
“Thế còn ? Nếu bố giúp bà trả tiền , thì ? Bà định thế nào?” Nguyễn Tuấn Liễu Chiêu Đệ đang ngây hỏi.