Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 253: Bị bán cho ông già (4)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 23:48:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời mụ dứt, những xung quanh nãy im bặt giờ nhao nhao hùa theo.

 

Liễu Chiêu Đệ cũng lập tức Lưu Mai với vẻ mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn chị...”

 

“Không cần cảm ơn, đều là hàng xóm láng giềng cả mà.” Lưu Mai xua tay, vẻ mặt để ý.

 

Nguyễn Lâm thị lạnh: “ cần cảm ơn, cô giúp nó như thì rước nó về . nghĩ thằng Kiến Lâm nhà cô sẽ để ý trong nhà thêm một miệng ăn .”

 

Ẩn ý trong lời chính là bảo Hứa Kiến Lâm nạp .

 

Lưu Mai ngốc, nhanh hiểu , tức đến đỏ mặt tía tai: “Thím Nguyễn, thím chuyện cũng cần độc địa thế chứ. thấy chướng mắt nên đỡ một câu thôi, thím cũng hẹp hòi quá, chẳng bao dung chút nào.”

 

“Cô bao dung thì cô rước về !” Nguyễn Lâm thị vẫn câu cũ.

 

Chặn họng Lưu Mai á khẩu trả lời , cũng nên gì để phản bác.

 

Cắn môi suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ câu gì, vô tình đầu , mụ thấy Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư đang ở cửa . Đặc biệt là đôi mắt Hứa Tư, lóe lên tia sáng màu lục! Sâu hun hút như hút hồn trong.

 

Mụ bất giác nhớ tới hai con sói từng xông nhà đó, ánh mắt mụ cũng y hệt như . Người mụ lập tức run lên, l.i.ế.m liếm môi, đó tự động im bặt.

 

Mụ chỉ cảm thấy nhà họ Nguyễn tà môn vô cùng, giống hệt cái thằng tạp chủng c.h.ế.t tiệt . Xoa xoa làn da nổi da gà, mụ lủi mất.

 

Nguyễn Lâm thị sống ở cái đội bao nhiêu năm, những năm phận mà ép đến suýt c.h.ế.t còn từng sợ hãi, giờ sợ ư?

 

lạnh một tiếng, đầu đám xem náo nhiệt ngại chuyện lớn: “Các ai thấy đáng thương thì tự dẫn về, bà già tuyệt đối sẽ thêm nửa lời!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-253-bi-ban-cho-ong-gia-4.html.]

 

Mọi , ai nấy đều tự động lùi về hai bước.

 

Vẫn là câu đó, khuyên khác rộng lượng thì ai cũng giỏi, nhưng thật sự rơi đầu thì chẳng ai .

 

Đặc biệt là loại đàn bà như Liễu Chiêu Đệ, sống c.h.ế.t bám lấy nhà đẻ, màng đến gia đình nhỏ của , loại đó còn tệ hơn cả đàn bà đẻ trứng! Ai mà ngu ngốc rước cái của nợ về chứ.

 

Liễu Chiêu Đệ vẫn quỳ mặt đất, mụ cũng ngờ tâm địa Nguyễn Lâm thị sắt đá đến thế. Chính quỳ xuống cầu xin mà bà vẫn chịu tha thứ, mụ bắt đầu tuyệt vọng.

 

Khóe mắt đột nhiên thấy Nguyễn Thỉ và Nguyễn Vĩ đang bên cạnh, mắt mụ sáng lên.

 

Giây tiếp theo mụ lao tới, ôm chặt lấy hai đứa trẻ: “Thỉ tử, Tiểu Vĩ, các con mau cầu xin bố và bà nội , bảo họ cứu với, nếu sẽ c.h.ế.t thật đấy, như thế các con sẽ mất !”

 

Bị Liễu Chiêu Đệ ôm chặt như kẻ điên, Nguyễn Thỉ miễn cưỡng còn giữ bình tĩnh, nhưng Nguyễn Vĩ thì chịu nổi, sợ đến mức gào .

 

Liễu Chiêu Đệ mắt đối với bé quá xa lạ, cũng quá đáng sợ.

 

Cậu bé tránh , nhưng Liễu Chiêu Đệ lúc sức lực lớn đến dọa , bóp chặt cánh tay bé. Cậu bé giãy giụa đến mức cánh tay tím bầm mà vẫn thoát , chỉ nức nở.

 

Nguyễn Lâm thị nổi giận.

 

Bà lao tới túm lấy tóc Liễu Chiêu Đệ, giật mạnh về phía . Liễu Chiêu Đệ đau đớn hét lên một tiếng, tay vô thức buông .

 

“Tất cả trong hết cho bà! Đóng cổng sân nhanh lên!!” Nguyễn Lâm thị quát Nguyễn Thỉ. Rất nhiều lúc bà thực sự để lộ mặt mặt trẻ con, nhưng đàn bà luôn cách khiến bà thể phá lệ.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Loading...