Triệu Lệ bật , chào hỏi nhà họ Nguyễn xong, còn đặc biệt gọi với Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, tạm biệt con nhé.”
Nguyễn Kiều Kiều cô, phụ nữ với ánh mắt tràn ngập sự yêu thích dành cho , cuối cùng kìm lòng , cũng vẫy tay nhỏ, gọi một tiếng: “Dì Lệ tạm biệt ạ.”
Mắt Triệu Lệ sáng rực lên.
Cô nhảy xuống xe máy, chạy ôm chầm lấy cô bé hôn chụt một cái thật mạnh, mấy viên sô cô la trong túi cô bé rơi cả ngoài, lúc mới chịu buông tha.
Tiễn gia đình họ Lục đầy lưu luyến về xong, Nguyễn Kiều Kiều cái túi áo căng phồng và đám sô cô la rơi vãi đất, cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Nguyễn Lâm thị tiến lên giúp cô bé nhặt lên, hỏi: “Kiều Kiều thích dì ?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, trả lời: “Không ạ, chỉ là cháu ngại thôi.” Ngoài câu trả lời như , cô bé cũng thế nào. Chẳng lẽ bảo với Nguyễn Lâm thị rằng, vì kiếp bà là nuôi của nữ chính nên cháu thích ?
Cô bé thể .
Đây là bí mật chôn sâu trong lòng cô bé, chuyện gì cô bé cũng thể thẳng thắn với Nguyễn Lâm thị, duy chỉ điều là thể.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Bởi vì cô bé thể thua cuộc.
Cô bé vĩnh viễn dám để nhà họ Nguyễn , cô bé sớm là Nguyễn Kiều Kiều lúc , mà là một linh hồn ngoại lai chiếm giữ xác đứa con cháu mà họ yêu thương nhất!
Nguyễn Lâm thị cũng nghi ngờ gì.
Lục Trân mang cho Nguyễn Kiều Kiều khá nhiều kẹo sô cô la, Nguyễn Kiều Kiều chia đều cho mấy trai, đương nhiên cả phần của tiểu phản diện. Chỉ là tiểu phản diện suốt buổi mặt cứ hằm hằm, nhất quyết nhận.
Nguyễn Kiều Kiều tính dỗi nên cũng để ý.
Chỉ ngờ, đến tối thì biến mất tăm. Nguyễn Lâm thị đóng cửa bếp lầm bầm lo lắng, bởi vì ngoại trừ đêm hôm qua, Hứa Tư ít khi ngoài nửa đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-249-me-nuoi-cua-nu-chinh-4.html.]
Hôm nay , là định lùa thêm một đám động vật về nữa chứ?
Nguyễn Lâm thị trong lòng bồn chồn, cứ cảm thấy yên tâm, trằn trọc giường nhiều , mãi đến khuya mới chợp mắt .
Đợi đến nửa đêm, cửa bếp vang lên tiếng động, bà lập tức giật tỉnh giấc, sờ soạng mở cửa. Quả nhiên thấy sân đầy một sân gia súc, cũng may đám mãnh thú , là gà, thỏ, dê núi các loại.
dù là , Nguyễn Lâm thị cũng mệt tim lắm !
Nhiều thế , giấu cho hết!
Nguyễn Kiều Kiều tỉnh dậy cùng Nguyễn Lâm thị, cái sân đầy ắp động vật, cũng sâu sắc hoài nghi nhân sinh. So với tiểu phản diện, chút bàn tay vàng của cô bé căn bản chẳngõ bèn gì.
“Tiếng gì thế ạ?” Nguyễn Kiệt cũng tỉnh, dụi mắt tìm , thấy đám động vật ở sân , suýt chút nữa lồi cả mắt ngoài.
Vừa định hét lên thì Nguyễn Lâm thị bịt miệng .
Nguyễn Lâm thị trừng mắt một cái: “Đi gọi bố cháu sang đây!”
Nguyễn Kiệt chớp mắt, vẫn hồn cú sốc, mơ mơ màng màng gọi Nguyễn Kiến Quốc.
Nguyễn Kiến Quốc thấy sân đầy động vật, biểu cảm cũng chẳng khác Nguyễn Lâm thị là bao. Muốn mắng Hứa Tư, nhưng bộ dạng mặt lạnh tanh của , chẳng thốt nên lời, chỉ đành thở dài, bảo theo lệ cũ lùa hết đám sang nhà lầu mới.
Bận rộn hơn nửa đêm, cuối cùng cũng xong việc.
Anh cũng chẳng buồn ngủ nữa, gọi Hứa Tư , nghiêm khắc cảnh cáo: “Tiểu Tư , thế nữa, ?”
Hứa Tư hôm nay Nguyễn Kiều Kiều khen ngợi nên cũng vui, mặt lạnh tanh thèm trả lời.
Tiểu phản diện: Không khen, vui ( ̄^ ̄)ゞ