Hôm qua bàn , hôm nay sẽ lên tiệm ảnh trấn chụp hai bức ảnh gửi cho Thư Khiết.
Nguyễn Kiệt mong chờ yên, ăn sáng xong là quần áo ngay.
Nguyễn Kiều Kiều đặt con sói con tròn như cục thịt xuống đất, sang Hứa Tư bên cạnh: “Anh Tư cũng cùng chứ ạ?”
Nguyễn Kiệt chút chần chừ, là chụp ảnh gia đình, đưa Hứa Tư theo vẻ lắm.
Hứa Tư chụp ảnh là gì, ký ức của xác cũng khái niệm về việc đó, nhưng dù với , Nguyễn Kiều Kiều cũng theo.
“Hứa Tư cùng luôn.” Tiếng Nguyễn Kiến Quốc vọng từ phía .
Nguyễn Kiều Kiều lập tức kéo Hứa Tư nhà. Hứa Tư cũng quần áo mới, sang bên Nguyễn Kiến Quốc . Nguyễn Kiều Kiều thì Nguyễn Lâm thị giúp đồ. Cô bé mặc chiếc váy mới, đôi xăng đan mới mà Thư Khiết gửi về, còn mặc thêm chiếc quần tất trắng. Mái tóc thường ngày buộc đuôi ngựa nay thả xõa xuống, dùng bờm tóc cài gọn .
“Đẹp quá mất.” Nguyễn Lâm thị tấm tắc khen, cháu gái đúng là thế nào cũng chán. Bà ghé sát thơm má cô bé một cái: “Kiều Kiều nhà sẽ hời cho thằng nhóc nhà ai đây! Ha ha ha...”
Nguyễn Kiều Kiều cũng , thơm bà một cái, ôm cổ Nguyễn Lâm thị: “Bà nội cũng ạ!”
“Ha ha ha...” Nguyễn Lâm thị lớn: “Bà lắm, già !”
“Đâu ạ!” Nguyễn Kiều Kiều chu cái miệng nhỏ phản bác: “Bà nội là nhất trong tất cả các bà nội đấy.”
“Ha ha ha ha...” Nguyễn Lâm thị một trận sảng khoái, Nguyễn Kiều Kiều dỗ dành đến vui vẻ vô cùng. Bà bế cô bé từ ghế xuống: “Mau , chụp nhiều ảnh đơn một chút, bà sẽ lồng khung kính cho cháu, để trong phòng, lắm đấy.”
“Bà nội ạ?”
“Bà gì?” Nguyễn Lâm thị vỗ nhẹ đầu cô bé: “Đi , bà ở nhà đợi cháu.”
Nguyễn Kiều Kiều mím môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-242-chup-anh-2.html.]
Trong nhà ảnh chụp chung của cô bé và Nguyễn Lâm thị, nhưng đó là chụp từ . Trong lòng cô bé, đó là , đó là nguyên chủ. Cô bé chụp riêng với Nguyễn Lâm thị vài tấm.
“Sao thế? Mau .” Nguyễn Lâm thị thấy cô bé im, vỗ nhẹ cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều mếu máo, ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậc nước Nguyễn Lâm thị: “Bà nội, Kiều Kiều chụp ảnh với bà, lâu chụp ảnh chung, cháu chụp cùng bà nội cơ.”
Nguyễn Lâm thị đôi mắt đỏ hoe của cô bé, trong lòng chợt nhói lên.
Nghĩ kỹ thì đúng thật.
Sau nếu bà mệnh hệ gì, Tiểu Kiều Kiều của bà đến một vật kỷ niệm cũng , đúng là chụp mấy tấm để kỷ niệm cho con bé.
Nguyễn Lâm thị nghĩ , chẳng cần Nguyễn Kiều Kiều dỗ dành thêm, bảo cô bé ngoài đợi , còn thì nhanh nhẹn bộ quần áo Thư Khiết mua cho.
Ở nông thôn thời đại , chụp ảnh là chuyện cực kỳ trọng đại, chẳng kém gì đám cưới, ai nấy đều sẽ mặc bộ quần áo nhất của .
Nguyễn Kiều Kiều thấy Nguyễn Lâm thị mặc quần áo mới , tươi rói, nhưng ngay đó lo lắng hỏi: “Bà nội nóng ạ?”
“Không nóng.” Nguyễn Lâm thị .
Dắt cô bé khỏi phòng, bên nhóm Nguyễn Kiến Quốc chuẩn xong xuôi, chỉ còn chờ hai bà cháu.
“Ái chà chà, xem công chúa nhỏ nhà ai đây , xinh quá !” Nguyễn Kiến Quốc Nguyễn Kiều Kiều trêu chọc.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiệt cũng đ.á.n.h giá cao: “Đẹp! Em gái là nhất!”
Lớp một bạn nữ, ai cũng bảo bạn xinh, nhưng Nguyễn Kiệt bao giờ thấy thế. Cậu cảm thấy những đó chắc chắn từng gặp em gái nên mới mù quáng như .