“Sinh .” Hứa Tư trả lời, ánh mắt rũ xuống thoáng qua một tia sáng mỏng manh.
“...” Nguyễn Kiều Kiều.
Câu cô bé tiếp .
“Chính cũng ?” Cô bé hỏi .
Giống như cô bé, cũng chẳng tại đột nhiên bàn tay vàng.
Hứa Tư cô bé, chần chừ một chút gật đầu.
Vẫn moi thông tin gì thực tế, Nguyễn Kiều Kiều chút thất vọng. nghĩ đến những bí mật nhỏ đang che giấu, cô bé cảm thấy chuyện cũng bình thường thôi, ai mà chẳng bí mật thể , ?
Nguyễn Kiều Kiều là giỏi tự an ủi bản nhất, tâm trạng trở nên thoải mái.
Cô bé bế Thịt Thịt đang chạy vòng quanh chân lên xoa nắn, vui vẻ.
Hứa Tư cô bé, ánh mắt dịu dàng vô cùng.
Trước mắt bất giác hiện lên cảnh tượng đầu tiên gặp cô bé.
Cậu sống trong khu rừng đó hàng vạn năm, nhớ rõ từ ngày nào bắt đầu linh trí.
Ngày đầu tiên linh trí, liền xuống núi, nhưng dạo vài vòng chân núi cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bèn trở về rừng tiếp tục cuộc sống của vua muôn thú.
Tuy nhiên dù là vua muôn thú, cũng cô đơn, bởi vì ở đó chỉ là linh trí. Các loài thú khác trong mắt đều là thức ăn, căn bản để mắt.
Cậu cứ thế cô độc trải qua nhiều, nhiều năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-241-chup-anh-1.html.]
Cho đến một ngày , cô bé đột nhiên xâm nhập tầm mắt của —— ngày hôm đó, ăn no ườn mặt đất ngủ gật, bên cạnh là đống thức ăn thừa kịp ăn hết.
Còn kịp thực sự chìm giấc ngủ thì ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm. Cậu chút lười biếng, chỉ hé mắt một khe nhỏ.
Sau đó liền thấy một sinh vật bé tí tẹo còn bằng móng vuốt của , lắc la lắc lư bò tới. Có lẽ để thăm dò xem ngủ , nó còn dừng mũi một lúc, vẻhe chiếc răng nanh nhỏ xíu dọa một cái.
Hơi thở phả còn nồng mùi sữa, thế mà nó còn tưởng ghê gớm lắm, khuôn mặt đầy lông lá lộ vẻ đắc ý.
Thấy phản ứng, đôi mắt nó sáng rực lên, tung tăng vẫy cái đuôi nhỏ chạy đến gặm miếng mồi bên cạnh .
Khổ nỗi hàm răng non nớt chẳng tác dụng gì, đến một miếng thịt cũng xé nổi.
Cậu cứ thế nó, cái miệng nhỏ c.ắ.n chặt miếng thịt, cái hình gầy gò chỉ còn da bọc xương lăn lộn đất, nỗ lực, sức xé từng chút thịt vụn...
Giống như ăn món ngon tuyệt thế, nó còn phát tiếng gừ gừ khoái chí!
Lúc chỉ cảm thấy sinh vật nhỏ bé to gan thật. Cả khu rừng sinh vật nào dám dòm ngó thức ăn của , cho dù là đồ thừa ăn nữa. nó, rõ ràng bé tẹo teo, bằng móng vuốt của , dám ngang nhiên xé thịt của ngay mặt .
Cậu như xem một món đồ chơi, cứ thế nó chổng m.ô.n.g nhỏ c.ắ.n xé thịt của ngay mặt. Ăn no nê xong, nó còn liếc xéo một cái đầy đắc ý bỏ chạy.
Và những ngày đó, đều mang con mồi đến chỗ cũ, híp mắt giả vờ ngủ, đợi sinh vật nhỏ bé tới...
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Kiều Kiều, mau quần áo, lên trấn chụp ảnh nào.”
Tiếng gọi của Nguyễn Kiệt bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Tư. Cậu thu hồi tầm mắt, cô bé đang chơi đùa với con sói con bên cạnh, chọc cho chính khanh khách, ánh mắt đầy sủng nịch.
Nguyễn Kiệt tìm sân , kéo tay Nguyễn Kiều Kiều đang ngưỡng cửa: “Em gái nhanh lên nào, quần áo xong , chỉ đợi em thôi đấy.”