“Mẹ, con ý đó!” Thấy Nguyễn Lâm thị hiểu lầm, Nguyễn Kiến Quốc vội vàng giải thích: “Con chúng nó trêu chọc thứ bẩn thỉu gì, mà là chúng nó từ rừng sâu trở về, ...”
“Có cái gì! Nói mau!” Nguyễn Lâm thị mất kiên nhẫn.
“Con cũng thế nào nữa.” Nguyễn Kiến Quốc nhíu mày thở dài. Anh cứ cảm thấy, ví dụ như con gái , mấy bước qua cửa tử, mà Hứa Tư cũng suýt c.h.ế.t một . Có chính vì , giống như trong sách thần thoại , chúng đột nhiên hiểu tiếng thú?
Nếu thì tại mấy con vật lời Hứa Tư răm rắp như ?
Còn cả con gái nữa, cũng quan sát , con ch.ó đen hung dữ ở đầu thôn mỗi thấy con bé đều thiết lạ thường, chẳng giống con ch.ó dữ tợn bình thường chút nào!
“Có thể lắm.” Nguyễn Lâm thị lấp lửng: “Tối nay con chuẩn nhiều cỏ heo với cỏ dê , trời tối hẳn lén cho ăn. Còn gà rừng với thỏ , nếu con mệt thì đem lên trấn bán bớt một phần .”
Bà cũng chắc rốt cuộc là chuyện gì, nhưng lời thầy bói mù Tiền cho bà , hai đứa nhỏ định sẵn là những đứa trẻ phi phàm.
Nghịch thiên thì cứ nghịch thiên một chút , chẳng vẫn là cục cưng ngoan ngoãn của bà !
Bà quan tâm.
“Vâng.” Nguyễn Kiến Quốc gật đầu. Xe của vặn đang khóa ở nhà lầu mới, bảo Nguyễn Lâm thị về chợp mắt , còn thì chở một nửa thỏ và gà rừng lên trấn.
Hơn 6 giờ sáng Nguyễn Kiến Quốc về đến nhà.
50 con gà rừng và thỏ, bán vội nên chỉ lấy giá cao hơn giá thịt lợn 5 hào, kiếm hơn 100 đồng.
“Mẹ, sáng nay ăn mì sợi .” Nguyễn Kiến Quốc đưa túi mì sợi mới mua cho Nguyễn Lâm thị, tay lén lút nhét tay bà 132 đồng 5 hào tiền bán gà rừng và thỏ: “Số tiền lát nữa đưa cho Tiểu Tư nhé.”
Nguyễn Lâm thị gật đầu, cất tiền túi áo, nhận lấy túi mì bắt đầu nấu bữa sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-239-giong-duc-loi-hai-nhat-5.html.]
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khi bữa sáng nấu xong, mấy con trai cũng ngửi thấy mùi thơm chạy . Vừa thấy bàn bày hơn chục bát mì thịt chan canh nóng hổi, bát nào bát nấy còn thêm một quả trứng rán vàng ươm, tất cả đều kinh ngạc Nguyễn Lâm thị.
“Bà nội, hôm nay là ngày lành tháng gì thế ạ?” Tiểu mập mạp nuốt nước miếng ừng ực.
“Bà nội, trứng gà cũng cho bọn cháu ăn ạ?” Nguyễn Vĩ hỏi.
“Cháu nhớ hôm nay là sinh nhật ai cả.” Nguyễn Kiệt thắc mắc.
“Bà nội...”
“Được , đồ ngon ăn mà cũng chặn mồm các , mà lắm câu hỏi thế! Tránh hết cho , bưng bát của cút ngoài nhanh!” Nguyễn Lâm thị mất kiên nhẫn trả lời cả đống câu hỏi, phẩy tay đuổi .
Mấy nhóc dám hỏi nữa, hớn hở bưng bát của ngoài.
“Thỉ tử, gọi bố cháu sang ăn .” Nguyễn Lâm thị sai bảo Nguyễn Thỉ.
“Vâng ạ!” Nguyễn Thỉ đáp to, bưng bát ngoài cửa, cũng chẳng thèm về phòng nhì, cứ thế gân cổ lên gọi: “Bố ơi, bà nội gọi bố sang ăn mì!”
Gọi xong, bê cái ghế, xếp hàng lưng Tiểu mập mạp, cả đám xếp thành hàng ngang xổm ở đó ăn mì.
Ba lớn học cấp hai ngại xổm như nên ăn ở bàn ăn phía .
Khi Nguyễn Kiều Kiều Hứa Tư dắt , cả gian nhà chính đều vang lên tiếng húp mì xì xụp của đám con trai, âm thanh liên tiếp như một bản hòa tấu .
Ngay cả Thịt Thịt cũng đang cuộn tròn ở góc nhà, chổng m.ô.n.g lên, vui vẻ l.i.ế.m láp một bát mì thịt.
Tiểu mập mạp thấy cô bé, vội vàng nhiệt tình chào mời: “Em gái mau rửa mặt đ.á.n.h răng , hôm nay bà nội phát điên cái gì, nấu mì thịt chan canh, còn mỗi một quả trứng rán, ngon lắm...” Lời còn dứt, Nguyễn Lâm thị từ phía vỗ một cái đầu, suýt nữa úp mặt bát.