“Em thích ?” Hứa Tư thấy lời Nguyễn Lâm thị, ánh mắt chỉ dán chặt Nguyễn Kiều Kiều. Cậu từng thấy dáng vẻ vui mừng của cô bé, tự nhiên biểu hiện hiện tại của cô bé tuyệt đối là thích, cả ánh mắt đều tối sầm .
Chẳng lẽ... tất cả bản lĩnh của ở đây, thật sự chẳng là gì ?
Thấy tiểu phản diện cúi đầu, cả ủ rũ, Nguyễn Kiều Kiều chịu nổi, đưa tay nắm lấy tay , lắc đầu : “Anh Tư, em thích, chỉ là...”
Cô bé chỉ con rắn to đang uốn éo cái cổ như xoay 360 độ ngoài : “Loại thể nuôi trong nhà, còn những con nữa, cũng nuôi , sẽ khác sợ đấy.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thời buổi nhà ai dám nuôi sư tử, hổ báo trong nhà chứ, thế chẳng dọa c.h.ế.t ?
“Không thích?” Hứa Tư nghi ngờ, chằm chằm mắt cô bé, như xem cô bé dối .
Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng, Hứa Tư cũng yên tâm.
Tuy nhiên ——
“Em thích thì , thích thì ở .”
Hứa Tư chỉ mấy con khỉ m.ô.n.g đỏ phía . Mấy con khỉ run rẩy tới, trong lòng ôm ít trái cây, sự chỉ thị của Hứa Tư, cẩn thận đặt xuống cạnh cửa .
Nguyễn Lâm thị thấy khỉ đến gần cũng giật , theo bản năng kéo Nguyễn Kiều Kiều lưng, sợ chúng đến bắt cô bé .
lũ khỉ đặt trái cây xuống xong liền nhảy vút khỏi sân , bám cây lớn núi biến mất tăm, cứ như ma đuổi phía .
“...” Nguyễn Lâm thị, cũng ảo giác , bà cảm thấy đám khỉ còn sợ hãi hơn cả bà thế nhỉ? Đặc biệt là mấy con khỉ con, chân cứ run bần bật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-237-giong-duc-loi-hai-nhat-3.html.]
Hứa Tư về phía mấy con hổ và sói, những con mãnh thú đó nhận ánh mắt của cũng đồng loạt đầu, tung nhảy lên núi , bỏ .
“...” Nguyễn Lâm thị.
Con rắn dường như chút nỡ , nỗ lực uốn éo cái hình quyến rũ của , Nguyễn Kiều Kiều để mắt tới, nhưng Nguyễn Kiều Kiều thực sự vô cảm với loài sinh vật , lặng lẽ mím chặt môi.
Con rắn thất vọng rũ cái đầu nhọn xuống, ủ rũ . Trước khi còn đầu Nguyễn Kiều Kiều với đôi mắt tam giác đầy mong chờ, thấy cô bé vẫn phản ứng, lúc mới uốn éo bò , bóng dáng trông cô đơn...
Cuối cùng, trong sân chỉ còn một động vật vô hại. Nguyễn Lâm thị đếm sơ qua, hai con trâu rừng, ba con sơn dương, một hai trăm con thỏ và gà rừng, còn một ít trứng gì đó, chất đống ở chuồng gà nhà họ.
dù là , đống cũng quá nghịch thiên !
Nguyễn Lâm thị hai đứa nhỏ mặt chút khác thường, nhưng ngờ khác thường đến mức .
Bà kinh hãi, lo lắng.
Hoàn cảm giác vui sướng khi tự nhiên vớ đống gia súc lớn thế .
Nhiều như , nhà bà giấu nổi! Chuyện mà để khác thấy thì còn thể thống gì?!
“Mẹ... muộn thế còn ngủ...” Đang lúc Nguyễn Lâm thị phiền muộn thì Nguyễn Kiến Quốc ở phòng bên cạnh thấy tiếng động, nghi hoặc tìm sang.
Tuy rằng bớt nhiều mãnh thú, nhưng thấy đống gia súc đột nhiên xuất hiện ở sân , vẫn chấn động.
“Sao nhiều thế ... Rốt cuộc là chuyện gì ?” Nguyễn Kiến Quốc trố mắt , hồi lâu mới hồn.