Nguyễn Lâm thị cũng lo lắng cho Hứa Tư. Hai bà cháu giường, Nguyễn Lâm thị dựa đầu giường, Nguyễn Kiều Kiều rúc lòng bà, tay Nguyễn Lâm thị cầm quạt phe phẩy nhè nhẹ.
Bên ngoài tiếng ếch nhái kêu râm ran ngớt.
Nguyễn Kiều Kiều đợi đến mức mắt díp , đúng lúc , bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ. Nguyễn Kiều Kiều lập tức bật dậy khỏi lòng Nguyễn Lâm thị, đầu cửa, Nguyễn Lâm thị cũng theo.
“Bà nội... Tiểu Tư bao giờ...” Nguyễn Kiệt sang định hỏi Hứa Tư bao giờ về, vì Hứa Tư ngủ cùng phòng với , bình thường ngủ giường Nguyễn Hạo, nhưng hôm nay Nguyễn Hạo về nên ngủ chung với Nguyễn Kiệt.
Thấy muộn thế mà Hứa Tư về, sang hỏi một tiếng, ngờ dứt lời thấy hai đôi mắt trong phòng sáng rực chằm chằm.
Làm phát hoảng: “Sao... ... cháu như thế gì?”
Không tiểu phản diện.
Nguyễn Kiều Kiều thất vọng thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Lâm thị cũng chút thất vọng, với Nguyễn Kiệt: “Không gì, nó việc sang nhà hàng xóm , các cháu cứ ngủ .”
Chuyện đặc biệt của Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư, ngoài Nguyễn Kiến Quốc , Nguyễn Lâm thị luôn giấu kín với những khác, cho nên nhóm Nguyễn Kiệt cũng . Mỗi Hứa Tư mang con mồi về, họ chỉ nghĩ thực sự tài săn bắn.
“Ra là thế, còn về bên đó gì nhỉ...” Nguyễn Kiệt gãi đầu, lẩm bẩm về.
Sau khi Nguyễn Kiệt , Nguyễn Kiều Kiều chui lòng Nguyễn Lâm thị. Biết cô bé cũng đang lo lắng, bà dỗ dành: “Cháu ngủ , bà đợi nó.”
“Cháu đợi cùng bà.” Nguyễn Kiều Kiều giọng ngái ngủ, cô bé còn đưa kẹo cho tiểu phản diện nữa mà.
Cô bé là một con mèo trưởng thành, sai thì thái độ sửa sai đàng hoàng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-235-giong-duc-loi-hai-nhat-1.html.]
Nguyễn Kiều Kiều cố gắng thức đợi, nhưng cơn buồn ngủ ập đến, dù cô bé chống cự thế nào thì mắt vẫn từ từ khép .
Nguyễn Lâm thị cô bé con ngủ chẳng bao lâu , cúi đầu hôn lên trán cô bé, kéo cái chăn mỏng bên cạnh đắp lên cô bé, tay tiếp tục quạt, híp mắt chờ đợi.
Lần chờ kéo dài đến tận nửa đêm.
Nguyễn Lâm thị cũng ngủ quên lúc nào, đến khi thấy tiếng gõ cửa lạch cạch từ sân mới giật tỉnh giấc, lập tức mở mắt.
Bên cạnh, Nguyễn Kiều Kiều đang trong lòng bà, ngủ dang tay dang chân thoải mái. Bà cẩn thận dịch tay chân cô bé , nhẹ nhàng xuống giường, thắp đèn, nương theo ánh trăng mờ ảo sờ soạng bếp.
“Là Tiểu Tư ?” Bà hỏi vọng qua cửa bếp.
“Vâng.” Hứa Tư đáp, giọng đè nén thấp.
Nguyễn Lâm thị yên tâm, mở chốt cửa, định mắng về muộn thế, ngờ ngẩng đầu lên, tức khắc kinh hãi hít một khí lạnh!
Dưới màn đêm lành lạnh.
Vô đôi mắt đỏ, đen, xanh... lấp lánh tỏa sáng trong bóng tối!
“Cái ... cái ...”
Đối diện với vô đôi mắt , da đầu Nguyễn Lâm thị tê rần, chân mềm nhũn, nếu cánh cửa phía đỡ lấy thì bà ngã bệt xuống đất .
Phản ứng đầu tiên của bà là đóng sập cửa , nhưng nghĩ đến Hứa Tư còn bên ngoài, bà gắng gượng kìm nén sự thôi thúc đó, kéo giật trong, đó "rầm" một tiếng đóng chặt cửa !
“Tiểu Tư!” Bà trừng mắt: “Thế là thế nào? Sao nhiều... như thế...”