Nguyễn Kiều Kiều tỉnh .
Cô bé chìm trong cơn bóng đè.
Trong giấc mơ.
Cô bé tại lạnh cóng trong một vùng nước mênh m.ô.n.g thấy bờ bến. Cô bé thấy bờ một bé gái giống hệt đang tới, bé gái một phụ nữ dắt tay. Người phụ nữ dáng thon thả, khí chất tuyệt vời, nhưng rõ mặt, khuôn mặt luôn ẩn trong một làn sương mù.
Khi hai đến mặt cô bé thì đột nhiên dừng .
Người phụ nữ lưng về phía cô bé, xổm xuống.
Cô bé thấy bé gái gọi phụ nữ đó là .
Người phụ nữ dường như đang , ghé sát hôn lên má bé gái, dịu dàng : “Kiều Kiều ngoan lắm, mệt , bế con nhé.” Nói xong liền bế bé gái lên.
Bé gái rúc lòng phụ nữ, mặt hướng thẳng về phía cô bé, dường như đang với cô bé. Chỉ là , đột nhiên —— nó đưa tay bóp chặt cổ phụ nữ đang bế .
Người phụ nữ siết đến thở nổi, giãy giụa buông bé gái , nhưng bé gái như dính chặt bà, thế nào cũng dứt .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cho đến khi phụ nữ vô lực ngã xuống đất...
Mà bé gái vẫn đang về phía cô bé, khóe miệng nhếch lên một nụ tà ác...
Nguyễn Kiều Kiều rùng một cái. Đang hiểu chuyện gì xảy thì thấy bé gái đột nhiên lao về phía , tung nhảy xuống nước.
Và xung quanh cô bé cũng lượt xuất hiện từng trong gia đình họ Nguyễn.
Đầu tiên là Nguyễn Lâm thị, giống hệt giấc mơ , bà ngã xuống sườn núi trúng gió độc mà c.h.ế.t. Khi c.h.ế.t, đôi mắt trợn trừng, tay vươn , c.h.ế.t nhắm mắt.
Tiếp theo là Nguyễn Thỉ, đang vùng vẫy trong dòng sông đục ngầu. Theo sự giãy giụa, nước sông dần nhấn chìm đỉnh đầu , đến tay ... cho đến khi biến mất...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-231-bong-de-2.html.]
“Không, ... !” Nguyễn Kiều Kiều điên cuồng gào thét, lao tới kéo lên, nhưng thế nào cũng qua .
Tiếp đó là Nguyễn Khánh, bé một đàn rắn vây quanh. Cậu chạy sang bên cạnh nhưng chân nhấc lên một con rắn đầu tam giác, miệng vết sẹo c.ắ.n cổ, c.h.ế.t ngay tức khắc!
Rồi đến Nguyễn Kiệt, cuốn gầm xe tải, m.á.u từ từ chảy theo bánh xe, tạo thành một vũng lớn.
Còn Nguyễn Tuấn, Nguyễn Lỗi, Nguyễn Hạo...
Từng nhà họ Nguyễn, tất cả đều c.h.ế.t mặt cô bé bằng đủ cách thức...
...
“Không ...”
Nhìn thấy các trai mỗi một cái c.h.ế.t thê thảm, Nguyễn Kiều Kiều đau đớn đến tê tâm liệt phế. Cô bé điên cuồng gào thét, lao tới, nhưng cơ thể bất động, như thứ gì đó trói buộc khiến cô bé chỉ thể chôn chân tại chỗ. Có thứ gì đó lạnh lẽo chảy cơ thể cô bé, lạnh thấu xương tủy!
“Kiều Kiều! Kiều Kiều!”
Nguyễn Kiều Kiều chìm trong cơn ác mộng, khuôn mặt nhỏ tái mét, miệng liên tục kêu gào " , ", cả giãy giụa run rẩy trong lòng Nguyễn Kiến Quốc nhưng lay thế nào cũng tỉnh, dọa nhà họ Nguyễn sợ c.h.ế.t khiếp.
Họ càng thêm bất lực, cách nào khác ngoài việc lo lắng suông.
Trên mặt Hứa Tư cũng đầy vẻ lo lắng, trong lòng lờ mờ đoán điều gì đó nhưng dám chắc chắn.
Cậu liếc nhà họ Nguyễn xung quanh, khi kịp phản ứng, đột nhiên nắm lấy tay Nguyễn Kiều Kiều, cúi xuống c.ắ.n mạnh hổ khẩu (kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ).
“Tiểu Tư cháu cái gì thế!” Nguyễn Kiến Quốc kinh hãi hét lên.
Nguyễn Lâm thị cũng sững sờ.
Hứa Tư trả lời họ, vẫn c.ắ.n c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Kiều Kiều, m.á.u tươi rỉ theo khóe miệng , vị tanh ngọt tràn ngập khoang miệng...