Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 229: Bình giấm lớn, bình giấm nhỏ (9)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:27:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giống em mà gọi là béo á?” Nguyễn Thỉ châm chọc.

 

Tiểu mập mạp xù lông: “Anh! Em đây béo! Là tráng kiện! Tráng kiện hiểu !”

 

“Rõ ràng là béo, đống thịt bên hông em kìa.” Nguyễn Phong véo một ngấn thịt bên sườn em trai, thành tiếng.

 

Những khác thấy cũng theo.

 

Tiểu mập mạp tức đến đỏ cả mặt.

 

Nguyễn Kiến Quốc cũng hai tiếng, thấy đứa cháu nhỏ sắp xù lông thật mới chuyển chủ đề: “Ừ, đúng là thật, ngày mai chúng lên trấn, mặc mấy bộ quần áo chụp ảnh, gửi cho cháu xem!”

 

“Cháu đôi giày chụp.” Nguyễn Khánh thích mê đôi giày da nhỏ màu đỏ.

 

“Cái , nóng chân lắm.” Nguyễn Lâm thị , lấy một đôi xăng đan da màu hồng: “Đi đôi mới hợp.”

 

Có lẽ lúc Thư Khiết gửi những thứ về, thời tiết nóng như bây giờ nên gửi quần áo dài tay mùa xuân. Mấy thứ đường ròng rã gần một tháng, đến tay họ thì qua mùa mất .

 

Cũng may Thư Khiết thương Nguyễn Kiều Kiều nên còn gửi kèm cả váy và xăng đan, mặc bây giờ là .

 

Chỉ là những khác may mắn như , đành cất quần áo mới , đợi đến mùa thu hoặc hôm nào trời trở lạnh mới mặc .

 

Nguyễn Lâm thị bảo mấy đứa cháu mang quần áo của bố chúng về cất, đó cất đồ của Nguyễn Kiều Kiều mới lo cơm trưa cho cả nhà.

 

Ăn trưa xong.

 

Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu buồn ngủ rũ rượi như thường lệ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-229-binh-giam-lon-binh-giam-nho-9.html.]

Mấy con trai chẳng ai thích ngủ trưa, ăn xong liền chạy tót chơi. Ba lớn học cấp ba thì ở trong phòng sách, chỉ còn Nguyễn Kiều Kiều ghế bập bênh ở nhà chính, tiếng ve kêu mà mơ màng sắp ngủ. Hứa Tư ghế bên cạnh, chống cằm quạt cho cô bé.

 

Dưới gầm ghế bập bênh, Thịt Thịt vẫy cái đuôi nhỏ, nhàn nhã gặm cục xương thừa bữa trưa.

 

“Anh Tư.” Nguyễn Kiều Kiều gọi khẽ, sợ mỏi tay nên đưa tay chặn cánh tay đang quạt của : “Đừng quạt nữa, em nóng lắm .”

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Không mỏi.” Hứa Tư , nhẹ nhàng gạt tay cô bé , tiếp tục quạt, dỗ dành: “Em ngủ .”

 

Nguyễn Kiều Kiều mím môi, đành mặc kệ, nhắm mắt tiếp tục nuôi giấc ngủ.

 

Trong khi đó, ở buồng trong, Nguyễn Lâm thị ăn xong liền gọi riêng Nguyễn Kiến Quốc phòng, còn đóng cửa .

 

Nguyễn Kiến Quốc nghi hoặc Nguyễn Lâm thị lôi từ khe tường đầu giường một cái hộp sắt, đặt mặt .

 

“Mẹ, gì thế?” Anh khó hiểu hỏi, cũng xổm xuống theo bà.

 

Nguyễn Lâm thị trả lời, mở nắp hộp, thò tay bới, lấy vài món đồ linh tinh, bới gần đến đáy mới lấy một vật bọc trong vải đỏ.

 

Nguyễn Lâm thị Nguyễn Kiến Quốc một cái, đặt miếng vải đỏ lòng bàn tay, từ từ mở , để lộ chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy bên trong.

 

Chiếc vòng ngọc màu xanh biếc tuyệt , tì vết, kiểu dáng độc đáo, xanh như nước, trong trẻo mắt, tuyệt đối là hàng thượng phẩm trong các loại phỉ thúy!

 

Nguyễn Kiến Quốc hiểu về ngọc, nhưng độ trong của chiếc vòng cũng đây vật tầm thường.

 

Anh kinh ngạc Nguyễn Lâm thị: “Mẹ, cái là...”

 

“Cái là của hồi môn giữ từ thời con gái. Vốn là một đôi, nhưng mấy năm loạn lạc tịch thu mất một chiếc, chỉ còn chiếc . Con tìm chợ đen bán , chắc kha khá tiền đấy.” Nguyễn Lâm thị .

 

 

Loading...