Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 228: Bình giấm lớn, bình giấm nhỏ (8)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:27:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ha ha ha ha...” Nguyễn Lâm thị ha hả.

 

Bà ôm chặt lấy cô bé! Thật sự yêu đến tận tâm can!

 

Khi Nguyễn Lâm thị dắt Nguyễn Kiều Kiều ngoài nữa, sắc mặt trở bình thường. Nhìn mấy con trai vẫn đang ướm thử quần áo mới, bà mắng yêu: “Lũ tiền đồ! Ở nhà để chúng mày thiếu mặc !”

 

“Bà nội, cái của bà , bà xem .” Nguyễn Hạo thấy Nguyễn Lâm thị , lập tức đưa bộ quần áo để riêng một bên cho bà, đồng thời ném cho Nguyễn Kiều Kiều một ánh mắt tán thưởng.

 

Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt vô tội, với cả trai như hoàng t.ử của , sấn nũng đòi bế.

 

Nguyễn Lâm thị liếc , đưa tay nhận lấy. Nhìn kiểu dáng, sờ chất vải là bộ đồ rẻ, bà thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy hổ vì phản ứng lúc của . Già đầu ngờ còn ghen tuông vớ vẩn kiểu .

 

Thư Khiết con dâu mấy năm nay, quả thực chê .

 

Bà gấp quần áo , Nguyễn Kiệt : “Hai bộ của cháu , mang đây bà xem nào.”

 

“Đây ạ, đây ạ.” Nguyễn Kiệt vội vàng đưa tới.

 

Nguyễn Lâm thị ướm thử, sang Hứa Tư đang im lặng trong góc, bất đắc dĩ : “Vẫn rộng.”

 

, Tiểu Tư !”

 

Nguyễn Lâm thị nhắc đến Hứa Tư, mới sực nhớ , ai cũng quần áo, nhưng Hứa Tư thì !

 

Nguyễn Kiến Quốc cũng sững , đống quần áo. Nguyễn Vĩ và Nguyễn Lỗi tuy trạc tuổi , quần áo thể mặc chung, nhưng mỗi đứa chỉ một bộ, chắc chắn thể chia cho . Nguyễn Kiều Kiều thì nhiều, nhưng là đồ con gái.

 

Nguyễn Kiến Quốc áy náy Hứa Tư : “Tiểu Tư, thím con con, nếu chắc chắn sẽ gửi cho con. Thế , lên trấn, chú mua cho con hai bộ nhé!”

Ánh Trăng Dẫn Lối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-228-binh-giam-lon-binh-giam-nho-8.html.]

 

“Cháu chia cho một bộ.” Nguyễn Kiệt dứt khoát .

 

“Của cháu to quá.” Nguyễn Lâm thị , xoay trong nhà, lúc tay cầm bộ quần áo mua ở Cung Tiêu Xã, đưa cho Hứa Tư: “Cái là bà mua cho cháu, tuy bằng cái , nhưng cũng là đồ mới, Tiểu Tư thích ?”

 

Hứa Tư gật đầu.

 

Cậu chẳng thèm quần áo của họ chút nào.

 

Mấy bộ quần áo với , chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài thôi.

 

Tâm trạng Nguyễn Lâm thị lên, bà bắt đầu xem xét đống đồ của Nguyễn Kiều Kiều. Bà nhặt từng món lên, ướm thử lên cô bé, đó gấp gọn để sang một bên, chiếc váy Nguyễn Vĩ bẩn để riêng một chỗ khác.

 

“Quần áo của em gái thật đấy.” Tiểu mập mạp ôm quần áo của , ngưỡng mộ quần áo của Nguyễn Kiều Kiều, chẳng giống đồ của bọn , xanh lam thì cũng xám xịt hoặc đen sì.

 

Quần áo của Nguyễn Kiều Kiều màu sắc đều tươi tắn, mỗi bộ một kiểu dáng khác .

 

“Cái cũng , em gái đeo thử xem.” Nguyễn Kiệt cầm một cái bờm tóc đính hoa nhỏ, định đeo lên đầu Nguyễn Kiều Kiều.

 

Nguyễn Lâm thị thấy sắp chọc cái bờm trán Nguyễn Kiều Kiều liền giật lấy, vuốt tóc mái bên tai cô bé, lúc mới nhẹ nhàng đeo lên.

 

Vừa đeo lên xong, Hứa Tư nãy giờ im lặng là đầu tiên khen ngợi: “Đẹp!”

 

“Ừ, em gái giống hệt công chúa nhỏ, bọn chính là hoàng tử!” Nguyễn Khánh .

 

“Xì, hoàng t.ử ai lùn như em, em cùng lắm thị vệ thôi!” Tiểu mập mạp phản bác, xong liền vỗ n.g.ự.c tuyên bố: “Hoàng t.ử giống đây !”

 

 

Loading...