Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 223: Bình giấm lớn, bình giấm nhỏ (3)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:27:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy đứa cháu trai thì thôi , lũ vô tâm vô tính!

 

Tiểu Kiều Kiều trong lòng bà, từng vì Thư Khiết bỏ mà ốm nặng bao nhiêu , bà rõ hơn ai hết Nguyễn Kiều Kiều để ý đó đến mức nào. Bà tranh giành với Thư Khiết, bà chỉ cảm thấy thoải mái, chút khó chịu... Bà sợ Nguyễn Kiều Kiều sẽ bao giờ thiết với bà nội nữa...

 

Nguyễn Kiều Kiều thực vẫn còn lơ mơ, nhưng cô bé cảm nhận sự bất an của Nguyễn Lâm thị. Cô bé vòng tay nhỏ ôm lấy cổ bà, nghiêng đầu dụi dụi bà, mềm mại nũng, trấn an trái tim bà: “Bà nội, ôm cháu.”

 

“Ừ, ôm đây.” Chút khó chịu của Nguyễn Lâm thị sự cọ sát của Nguyễn Kiều Kiều lập tức tan biến. Bà ôm cô bé rửa mặt, đ.á.n.h răng, bưng bát sữa dê mới nấu buổi sáng cho cô bé uống.

 

Nguyễn Kiệt ôm phong thư, chút luống cuống một bên.

 

Nhìn Nguyễn Lâm thị, Nguyễn Kiều Kiều, nhất thời .

 

“Bà nội, bọn cháu về ạ.” Bên ngoài, đám Nguyễn Bác đeo cặp sách trở về. Nguyễn Hạo liếc mắt một cái là thấy lá thư trong tay Nguyễn Kiệt, tò mò hỏi: “Của ai đấy?”

 

Nguyễn Kiệt liếc Nguyễn Lâm thị, thấy bà đang mải dỗ dành Nguyễn Kiều Kiều, bèn lí nhí trả lời: “Của .” Giọng điệu vẫn kìm sự phấn khích.

 

Nguyễn Hạo sững .

 

Chưa kịp phản ứng thì phía , Nguyễn Kiến Quốc dựng xe xong chạy vội .

 

Anh giật lấy lá thư trong tay Nguyễn Kiệt, hai tay run rẩy, từng chữ từng chữ phong bì. Xác định đây là chữ của vợ - Thư Khiết, hốc mắt đỏ lên. Anh vuốt mặt một cái, cầm lá thư thẳng phòng.

 

Nguyễn Kiệt theo bản năng theo, nhưng Nguyễn Hạo kéo .

 

Nguyễn Kiệt chỉ đành thất vọng bên ngoài.

Ánh Trăng Dẫn Lối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-223-binh-giam-lon-binh-giam-nho-3.html.]

 

“Bà nội.” Nguyễn Hạo buông Nguyễn Kiệt , đến bên cạnh Nguyễn Lâm thị, ôm Nguyễn Kiều Kiều lòng hôn một cái, lúc mới giải thích: “Hôm qua trường tổ chức đại hội thể thao, kết thúc muộn quá nên bọn cháu kịp về.”

 

“Ừ, mau ăn cơm , cơm sáng còn nóng trong nồi đấy.” Nguyễn Lâm thị , đón Nguyễn Kiều Kiều .

 

Nguyễn Kiều Kiều mím miệng với Nguyễn Hạo, để lộ cái răng sún . Nguyễn Hạo cũng phát hiện sự khác thường của cô bé, dậy cùng đám Nguyễn Bác bếp.

 

Cậu , vẻ mặt Nguyễn Lâm thị liền lạnh xuống.

 

Nguyễn Kiều Kiều cũng , lẳng lặng rúc lòng bà ăn sáng, dù trong lòng tò mò vô cùng về tin tức của Thư Khiết cũng kìm nén .

 

Nguyễn Kiến Quốc ở trong phòng nửa tiếng mới .

 

Lúc mắt đỏ hoe, nhưng khóe miệng nhếch lên.

 

Anh đến mặt Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Lâm thị, xổm xuống mặt cô bé, đôi mắt to ngập nước của cô bé, giọng chút khàn nhưng dịu dàng lạ thường: “Kiều Kiều, sắp về , khi khai giảng học kỳ sẽ về. Mẹ bỏ rơi Kiều Kiều nhé, còn gửi cho Kiều Kiều nhiều quần áo giày dép nữa. Kiều Kiều cùng bố lát nữa lấy ?”

 

Thư Khiết rời gần một năm trời.

 

Dù cho Nguyễn Kiến Quốc luôn tin tưởng vợ sẽ bỏ chồng bỏ con, nhưng chứng kiến Nguyễn Kiều Kiều ốm nặng hết đến khác, ai áp lực trong lòng Nguyễn Kiến Quốc lớn đến mức nào.

 

Chỉ là là đàn ông, những điều đều kìm nén, thể biểu hiện mặt con cái, cũng dám biểu hiện.

 

lúc , đột nhiên kìm nén nữa, đôi mắt đỏ ngầu Nguyễn Kiều Kiều, ôm chặt cô bé lòng.

 

 

Loading...