Cuối cùng Nguyễn Lâm thị chốt mua thêm một tấm nệm lò xo cao su và một chiếc tủ đầu giường chạm khắc hoa văn, tốn gần 300 đồng.
Tuy nhiên những thứ tạm thời thể mang về. Nguyễn Lâm thị sợ đồ khác đặt mất nên trả tiền đặt cọc , đợi đến khi cửa sổ nhà lầu lắp xong xuôi sẽ bảo họ chuyển tới.
Lúc về, cô nhân viên nhiệt tình tiễn tận cửa. Phía , mấy cô nhân viên lúc chịu lên tiếp đón giờ phút ruột gan đều xanh mét vì hối hận.
Nguyễn Lâm thị cả tầng lầu đồ , hận thể khuân hết về cho Nguyễn Kiều Kiều, ngặt nỗi tiền mặt mang theo nhiều, đồ bà cất giấu bán ngay, chỉ đành tiếc nuối rời .
Xuống đến tầng một, chuẩn khỏi cửa hàng nội thất thì gặp quen.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Ơ, Kiến Quốc.” Từ xa, Lục Chí Uy một quầy hàng vẫy tay chào Nguyễn Kiến Quốc, bên cạnh còn Lục Trân.
“Chí Uy.” Nguyễn Kiến Quốc ngạc nhiên : “Cậu ở đây gì thế?”
“Bạn mở quán rượu, qua chọn chút đồ, còn ? Đưa bác gái chọn nội thất ?” Lục Chí Uy chào hỏi Nguyễn Lâm thị, thấy Nguyễn Kiều Kiều giơ tay xoa đầu cô bé: “Kiều Kiều nhận chú ?”
“...” Nguyễn Kiều Kiều bi ai nghĩ, đến cũng gặp quen thế ?
“Con bé , mau chào chú con.” Nguyễn Kiến Quốc liếc Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy che miệng chào lớn càng bất lịch sự hơn, đành bất đắc dĩ lí nhí gọi một tiếng: “Cháu chào chú Lục, chào Lục.”
“Răng em gái thế ?” Lục Trân liếc mắt một cái là nhận ngay điểm bất thường của Nguyễn Kiều Kiều, tò mò hỏi.
là chuyện nào nhắc thì cứ khơi , thể coi như thấy ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-218-mua-mua-mua-10.html.]
Nguyễn Kiều Kiều bi phẫn lườm Lục Trân một cái, sống c.h.ế.t chịu mở miệng nữa. Nguyễn Kiến Quốc ha ha: “Không gì , đang răng mà.”
“Răng cửa cũng hả?” Lục Trân còn cố đ.â.m thêm một nhát dao.
“...” Nguyễn Kiều Kiều: Xin , câu tiếp .
Có lẽ sự bối rối của Nguyễn Kiều Kiều, Lục Chí Uy vỗ đầu con trai, bảo bé đừng tò mò chuyện đó nữa, sang hỏi Nguyễn Kiến Quốc mua những gì. Biết giá cả, thấy c.h.é.m giá, lúc mới chuyển chủ đề.
Trong khi Nguyễn Kiến Quốc và Lục Chí Uy chuyện, Lục Trân móc từ trong túi một gói kẹo bọc giấy vàng đưa cho Nguyễn Kiều Kiều: “Em gái ăn kẹo , ngon lắm, đây là kẹo sô-cô-la kể với em đấy.”
Lục Trân từ nhỏ gia cảnh giàu , tính tình hào phóng, thích cô em gái nhỏ của Nguyễn Kiệt nên rộng rãi bốc một nắm kẹo đưa cho Nguyễn Kiều Kiều.
Thấy bên cạnh cô bé còn một bé đó, ánh mắt tuy thiện lắm nhưng vẫn chìa một ít qua: “Cậu ăn ?”
Hứa Tư tự nhiên là cần, còn hất tay , nhưng dám, sợ Nguyễn Kiều Kiều sẽ giận, chỉ đành ấm ức Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy kẹo, còn ngọt ngào cảm ơn cái tên giống đực đáng ghét !
Nhìn Nguyễn Kiều Kiều bóc giấy gói kẹo, lộ viên kẹo màu đen bên trong, Hứa Tư trừng mắt, chỉ cảm thấy thứ đen thui chắc chắn chẳng ngon lành gì!
“Anh Tư ăn .” Nguyễn Kiều Kiều rõ tính nết của tiểu phản diện , bèn đưa viên sô-cô-la đầu tiên đến miệng Hứa Tư.
“...” Hứa Tư.
Nhíu mày ăn thử, ưm... đắng... quả nhiên ngon... mày giãn , bĩu môi, biểu cảm miễn cưỡng thừa nhận, viên kẹo đen thui cũng tạm .