Mấy thẳng đến chợ nội thất mới dừng quan sát.
Vào đến cửa hàng nội thất, Nguyễn Kiến Quốc sợ cô bé chen lấn lạc mất nên cúi xuống bế cô bé lên. Nguyễn Lâm thị cũng gọi Hứa Tư sát bọn họ. Thời buổi xã hội chút loạn lạc, mìn thì nhiều, hai đứa trẻ nhà bà đều xinh xắn, chỉ sợ kẻ nảy sinh ý đồ đen tối.
Cửa hàng nội thất họ đến là nơi duy nhất và cũng là lớn nhất thành phố, hai tầng. Tầng bán vật liệu xây dựng và đồ gỗ nặng, tầng bán đồ trang trí nội thất mềm (giường, nệm, rèm...).
Bắt đầu xem từ tầng , Nguyễn Lâm thị hiểu mấy thứ , chỉ một Nguyễn Kiến Quốc xem.
Xem một lúc, Nguyễn Kiều Kiều cũng thấy hứng thú, Nguyễn Lâm thị liền dẫn hai đứa nhỏ lên lầu xem đồ nội thất mềm.
Trước đồ nội thất đa là thuê đóng, đóng xong sơn lên cũng . thành phố bây giờ thuê đóng nữa mà mua đồ sẵn. Bởi vì đồ nội thất bán sẵn bây giờ mẫu mã đa dạng, sớm còn là mấy kiểu cũ kỹ quy củ như , nhiều mẫu mã du nhập từ nước ngoài về, tả xiết.
Nguyễn Lâm thị dành cho Nguyễn Kiều Kiều những thứ nhất, cho nên bàn trang điểm, giường nệm, bàn ghế trong phòng cô bé, bà đều mua loại nhất, chứ thuê đóng quét sơn.
Phần vật liệu xây dựng quan trọng, Nguyễn Kiến Quốc xem kỹ càng nên dặn dò Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư sát theo Nguyễn Lâm thị, chạy lung tung, đó mới để họ lên lầu.
Vừa lên đến tầng hai, Nguyễn Kiều Kiều hoa mắt bởi cả tầng lầu đầy ắp đồ nội thất xinh .
là thật!
Ngay cả Nguyễn Lâm thị, một tiểu thư con nhà địa chủ từng trải sự đời, trong phút chốc cũng choáng ngợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-216-mua-mua-mua-8.html.]
“Cục cưng ơi, mà thế , đầu óc bây giờ mà nghĩ những thứ nhỉ.” Nguyễn Lâm thị kinh hô, ánh mắt lập tức thu hút bởi một chiếc bàn trang điểm.
Bàn trang điểm màu tím nhạt, màu sắc đó giống như sơn lên, sờ trơn láng tì vết. Trên mặt bàn dựng một tấm gương hình bầu d.ụ.c khắc hoa văn, giữa bàn hai ngăn kéo kéo . Phía chân bàn một bên để trống, bên một hộc tủ nhỏ, kéo bên trong chia thành nhiều ngăn nhỏ, thể đựng ít đồ.
Bên cạnh còn một chiếc ghế cùng màu, xem là theo bộ. Mặt ghế bọc da, Nguyễn Lâm thị dùng tay ấn thử, độ đàn hồi , chắc chắn thoải mái.
Nguyễn Lâm thị ăn mặc nổi bật, mấy cô nhân viên bán hàng bên thấy đều đùn đẩy chịu lên tiếp đón. Trong lúc mấy họ còn đang đùn đẩy thì từ phía khác, một nhân viên bán hàng dáng gầy tới, đón tiếp nhóm Nguyễn Lâm thị.
“Bác gái, bác cần mua gì ạ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cô đón tiếp, liếc trang phục của Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư. Tuy thấy Nguyễn Lâm thị ăn mặc bình thường, nhưng nỡ cho trẻ con ăn mặc tươm tất thế thì tuyệt đối gia đình nghèo khổ. Hơn nữa, nghèo thật sự sẽ bước chân đây, cái cửa hoành tráng là đủ sợ .
“Cô em , cái bàn bán thế nào? Còn kiểu dáng nào khác ?” Nguyễn Lâm thị sờ sờ cái ghế, hài lòng gật đầu. Bà nhất định mua cho cục cưng nhà loại bàn trang điểm , quá!
“Có ạ, bác sang bên , đây đều là hàng mới về gần đây. Màu sắc hai loại, màu tím sang trọng, còn màu gọi là màu trắng ngà, hiện đại, bác thấy thế nào?” Cô nhân viên dẫn bà sang bên cạnh.
Nguyễn Lâm thị chiếc bàn trang điểm màu trắng ngà, lẽ do ấn tượng đầu tiên nên bà vẫn thấy màu tím nhạt hơn.
cái là mua cho Nguyễn Kiều Kiều, bà đầu hỏi cô bé: “Kiều Kiều, cháu thấy màu nào hơn?”