“Ha ha ha ha ha...” Đỗ Thanh chọc ngặt nghẽo, vui vẻ : “Kiều Kiều mua thịt thì thịt ở hả?” Cô cứ tưởng Nguyễn Kiều Kiều còn nhỏ, thịt là mua bằng tiền.
Nguyễn Kiến Quốc và Nguyễn Lâm thị đều sững sờ, ngay đó , hiểu rõ ẩn ý trong lời của Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Lâm thị sợ cô bé nhanh nhảu đoảng hớ, vội vàng bảo: “Vợ thằng ba , con mau về cửa hàng , đồ đạc cứ để tạm ở chỗ con, lát nữa chúng lấy .”
Đỗ Thanh gật đầu: “Vâng, con đây, Kiều Kiều thơm thím một cái nào?”
Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn ghé cái miệng nhỏ tới thơm một cái, Đỗ Thanh thỏa mãn rời .
Sau khi cô , Nguyễn Lâm thị mới nghiêm mặt Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cháu quên những gì bà dặn ?” Đỗ Thanh là , nhưng lòng cách một lớp da, năng lực của Hứa Tư và Nguyễn Kiều Kiều định sẵn là thể để lộ ánh sáng, nếu ai sẽ rước lấy tai họa gì?
“Bà nội, Kiều Kiều sai ạ.” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nguyễn Lâm thị, Nguyễn Kiều Kiều cúi gằm mặt xuống, lí nhí , bộ dạng đáng thương vô cùng.
Hứa Tư bên cạnh , chỉ thể ngẩng đầu đau lòng cô bé, đầu tiên hận đủ cao lớn, nếu thể đón cô bé từ tay Nguyễn Kiến Quốc để an ủi .
Nguyễn Lâm thị cũng xót cháu chứ.
Bà bế cô bé qua, giọng điệu dịu xuống, dỗ dành: “Kiều Kiều , bà trách cháu, chỉ là những chuyện tuyệt đối với khác, cho dù là thím của cháu cũng , ?”
“Còn cả mấy ông của cháu cũng .” Đều là con trai, năng kiêng dè, lỡ nào lỡ miệng thì nguy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-215-mua-mua-mua-7.html.]
“Vâng, Kiều Kiều ạ.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, khuôn mặt nhỏ cọ cọ Nguyễn Lâm thị, cọ đến mức lòng bà mềm nhũn, hôn cô bé một cái, : “Đi, bà mua đồ ngon cho cháu, lát nữa lên xe ăn.”
Nguyễn Lâm thị mua ít bánh đậu xanh ở tiệm bên cạnh. Bánh đậu xanh thơm mềm ngọt ngào, miệng là tan, Nguyễn Kiều Kiều thích ăn. xe gió lùa, thể ăn nhiều, sợ nuốt gió bụng sẽ đau, nên chỉ ăn hai cái Nguyễn Lâm thị cất .
Tuy nhiên, qua lời nhắc nhở của Nguyễn Kiều Kiều, trong lòng hai lớn đều tính toán.
Về vốn liếng, Nguyễn Lâm thị , bà chỉ cần bán một món đồ là thể vốn.
Còn Nguyễn Kiến Quốc, khi Thư Khiết bỏ thì nữa, cũng thể cứ nhàn rỗi mãi như . Vốn dĩ định chờ tìm Thư Khiết sẽ tính chuyện buôn bán nhỏ gì đó, hiện tại xem , mở quán cơm quả thực là ý kiến . Đặc biệt là đối với bọn họ, nguyên liệu đều sẵn, rau dưa thể tự trồng hoặc thu mua trong đội sản xuất, món mặn thì chủng loại phong phú mà tốn vốn liếng gì...
Hai đều mang tâm sự trong lòng. Một tiếng , cuối cùng cũng đến thành phố.
Thành phố náo nhiệt hơn thị trấn nhiều. Nguyễn Kiều Kiều chú ý quan sát mấy quán cơm, phát hiện việc buôn bán đều khá . Khách bên trong cơ bản khách vãng lai ăn qua loa, mà là khách gọi món mặn đàng hoàng. Dù tiền lên thành phố mua sắm thì cũng tiếc mấy đồng tiền cơm.
Nguyễn Kiều Kiều quan sát mấy quán cơm, Nguyễn Kiến Quốc cũng đang quan sát, Nguyễn Lâm thị cũng . Duy chỉ Hứa Tư là cau mày, dòng đông đúc như nước chảy, tay nắm chặt lấy Nguyễn Kiều Kiều, trong lòng nảy sinh nhiều bất an.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cậu thích phố xá sầm uất như thế .
Rất nhiều lúc thấy Nguyễn Kiều Kiều vây quanh, tận hưởng sự yêu thương và chăm sóc của khác, nảy sinh một cảm giác hung bạo, thậm chí bắt đầu hối hận.
Ở trong khu rừng sâu thẳm , chỉ hai bọn họ, thật bao...