Nguyễn Kiến Quốc đau lòng bất lực, đối diện với ánh mắt của bác sĩ Lục bên cạnh, lắc đầu : “Đứa nhỏ bé tí tẹo thế mà điệu .” Nói xong, lắc đầu cái nữa.
Sự đau lòng của Nguyễn Lâm thị hiện rõ mồn một mặt, bà trừng mắt Nguyễn Kiến Quốc một cái, mắng: “Con gái thương mà bố chẳng thấy sốt ruột chút nào.” Nói xong cũng chẳng đợi đáp lời, bà bưng bát cơm Nguyễn Kiều Kiều ăn dở theo cô bé trong, bỏ Nguyễn Kiến Quốc một ngẩn tò te phía .
bây giờ, cũng đau lòng sốt ruột lắm chứ, nhưng đó đều là mâu thuẫn giữa trẻ con với , thể sấn sổ như mụ Lưu Mai ? Thế thì còn thể thống gì?
Cũng may, nhà họ Nguyễn bọn họ còn một đám con trai ngoan, đứa nào đứa nấy đều bảo vệ em gái.
Nguyễn Kiều Kiều phòng liền soi gương, nhe răng trợn mắt . Thấy Nguyễn Lâm thị bước , cô bé lập tức giấu gương lưng, mím chặt đôi môi, để lộ một kẽ hở nào.
“Chà, xem cô bé xinh nhà ai đang ở đây thế ? Xinh thật đấy, rời mắt .” Nguyễn Lâm thị bưng bát , cao giọng trêu chọc.
Nguyễn Kiều Kiều c.ắ.n môi, bà chọc nhưng dám há miệng, đành mím chặt môi .
“Nhìn xem , ái chà, cứ tưởng con cái nhà ai, hóa là con cháu nhà , xinh quá mất.” Nguyễn Lâm thị , đặt bát lên bàn, ôm cô bé lòng nhẹ nhàng đung đưa, cưng chiều vô cùng.
Lần , Nguyễn Kiều Kiều nhịn nữa, toét miệng.
ngay lập tức cô bé lấy tay nhỏ che miệng .
Nguyễn Lâm thị cúi đầu hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, an ủi: “Sợ gì chứ, ngoài , cháu còn chê bà ? Thế bà già , răng rụng hết, cháu cũng sẽ tránh mặt bà ?”
“Không , Kiều Kiều chê bà nội .” Nguyễn Kiều Kiều lập tức , vội vàng ôm cổ bà.
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-206-sun-rang-1.html.]
Nguyễn Lâm thị ấn nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé: “Thì đó, cháu chê bà, bà chê cháu . Hơn nữa, thế cũng vẫn xinh, xinh hơn tất cả đám con gái nhà khác. Mai chúng lên phố, mua mấy bộ váy thật , cho đám con gái trong đội sản xuất ghen tị c.h.ế.t luôn, ?”
Nguyễn Kiều Kiều bà dỗ dành đến ấm lòng, rúc lòng bà đầy ỷ , ánh mắt tràn ngập sự kính yêu.
“Bà nội, chúng cũng mãi mãi ở bên nhé.” Cô bé nhỏ giọng .
“Đương nhiên , Kiều Kiều học đại học, bà sẽ cuốn chăn chiếu theo, cũng rời .”
“Thật ạ?” Cô bé ngẩng đầu bà.
Nguyễn Lâm thị trịnh trọng gật đầu, cũng cảm nhận Nguyễn Kiều Kiều đặc biệt ỷ . Trước khi Thư Khiết còn ở đây, tuy cô bé cũng thiết với bà, nhưng còn lâu mới đạt đến mức độ .
Nguyễn Lâm thị một mặt cảm thấy vui mừng ấm áp, nhưng mặt khác cũng chút chua xót.
Bà chợt thấy lo sợ nếu Thư Khiết về, cô sẽ cướp sự ỷ của Nguyễn Kiều Kiều đối với bà.
Mà bà , trong lòng Nguyễn Kiều Kiều cũng nỗi lo tương tự, sợ rằng một ngày bà nhận cô bé là Nguyễn Kiều Kiều thật sự, mà sẽ xa lánh cô bé...
“Nào, ăn cơm , kẻo lát nữa đói.” Nguyễn Lâm thị gạt bỏ những lo âu đó, bưng bát , múc một thìa đưa đến miệng cô bé.
Nguyễn Kiều Kiều cố tình nũng nên từ chối, ngoan ngoãn há miệng đón lấy. Hai bà cháu đút một thìa, ăn một miếng, khí ấm áp vô cùng.
Nguyễn Lâm thị nhớ lúc nấu cơm, phát hiện hai chậu trái cây trong bếp. Hai chậu đầy ắp, chủng loại còn phong phú, chắc chắn do Ngô Nhạc mang về. Lúc Ngô Nhạc hỏi tới, bà cũng trả lời qua loa, trong lòng lờ mờ chút suy đoán.