Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 199: Kẹo gõ leng keng (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:26:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Kiệt thò đầu khỏi khung cửa sổ lắp kính, gọi với xuống bán hàng bên : “Chờ một chút, chúng cháu mua kẹo.”

 

“Được .” Người bán hàng đáp, dừng bước chân, ngửa đầu căn nhà lầu mặt, ánh mắt sáng lên. Nhà lầu khí phái thế , ở bên trong chắc chắn là tiền.

 

Mọi chạy ùa xuống, liền thấy nhà lầu là một ông cụ 50-60 tuổi, vai gánh một đòn gánh, hai bên là hai cái sọt, bên đậy vải trắng.

 

Ông cụ thấy một đám trẻ con chạy xuống, vội vàng xốc tấm vải sọt lên, để lộ tảng kẹo mạch nha bên trong.

 

Nguyễn Kiều Kiều đầu tiên thấy món , chút tò mò ngó nghiêng.

 

Ông cụ thấy cô bé đáng yêu, mặt mũi phấn nộn, ăn mặc cũng hơn con cái nhà khác nhiều, liền bẻ một mẩu kẹo vụn nhỏ đưa cho cô bé, : “Cô bé ăn thử xem, ngọt .”

 

Nguyễn Kiều Kiều tít mắt cảm ơn nhận lấy, bỏ miệng. Nếm vị ngọt, cô bé cảm thấy mùi vị ngon.

 

“Cho cháu ba hào... , 5 hào tiền kẹo!” Nguyễn Kiệt giơ năm ngón tay , với ông cụ đầy khí phách.

 

Nói xong, kéo mấy em nhà họ Nguyễn sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Trên chỉ hai hào, các em tiền ? Về nhà trả cho.”

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Nguyễn Thỉ và Nguyễn Phong gật đầu, đều móc từ trong túi một hào, tiểu mập mạp cũng móc một hào, vặn gom đủ 5 hào.

 

Nguyễn Thỉ : “Không cần trả , mua kẹo cho em gái ăn mà.”

 

Nguyễn Phong cũng hùa theo.

 

Tiểu mập mạp sợ bỏ lỡ cơ hội biểu lòng trung thành, cái đầu nhỏ gật lấy gật để.

 

Nguyễn Thỉ thấy cũng ngạc nhiên, bởi vì nhà họ quả thực đều như , tiền liền sẽ nghĩ đến việc mua đồ ngon cho em gái, đây là thói quen hình thành nhiều năm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-199-keo-go-leng-keng-2.html.]

Cậu đưa tiền gom cho ông cụ bán kẹo: “Ông ơi, cho chúng cháu 5 hào tiền kẹo.”

 

“Được .” Ông cụ bắt đầu lấy búa nhỏ gõ kẹo, hiếm khi gặp khách hàng nhỏ hào phóng như .

 

Mấy đứa trẻ bên cạnh tiền lẻ cũng sôi nổi mở miệng mua kẹo, đứa mua hai xu, đứa mua năm xu. Đứa nào tiền thì chỉ thể âm thầm nuốt nước miếng, đôi mắt chằm chằm đống kẹo chớp cái nào.

 

Ông cụ cân chỗ kẹo , cảm thấy đủ, thêm mấy mẩu nhỏ nữa, lúc mới dùng hai tờ giấy gói kẹo gói riêng .

 

“Ông ơi giúp cháu gõ vụn một chút, như bọn cháu dễ chia .” Nguyễn Kiệt .

 

Ông cụ mấy em bọn họ một cái, gật gật đầu, mở gói kẹo gõ thêm vài cái, chia thành nhiều mẩu vụn nhỏ, hỏi : “Thế ?”

 

Nguyễn Kiệt , nhận lấy gói kẹo, miếng đầu tiên liền đưa cho Nguyễn Kiều Kiều: “Em gái ăn .”

 

Mấy nhóc khác thì cần mời, tự động lấy.

 

Nguyễn Kiều Kiều ăn đến mức xuýt xoa cái miệng nhỏ, cảm giác răng dính chặt với , biểu cảm chút ngố tàu.

 

Sau khi mấy em nhà họ Nguyễn mỗi đều ăn một miếng, Nguyễn Kiệt thấy những đứa trẻ khác xung quanh đang mắt mong chờ gói giấy trong tay . Cậu nhíu mày, gói ghém cẩn thận gói kẹo còn nguyên động đến , đặt lòng Nguyễn Kiều Kiều: “Em gái, em mang cái về , bảo bà nội cất cho, để em ăn dần.”

 

“Ha ha, thằng nhóc còn thương em gái đấy nhỉ.” Ông cụ đang cân kẹo cho khác, trêu chọc.

 

Nguyễn Kiệt trả lời: “Đương nhiên ạ, em gái là bảo bối của nhà cháu mà.”

 

Ông cụ khà khà, cảm thấy mấy em thú vị.

 

Nguyễn Kiều Kiều còn đang bận đ.á.n.h vật với miếng kẹo dính răng trong miệng, chỉ mơ hồ gật gật đầu, ôm gói kẹo ngoài. Nguyễn Kiệt yên tâm để cô bé về một , phái tiểu mập mạp theo hộ tống.

 

 

Loading...