Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 190: Sói con Thịt Thịt (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:56:52
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh Tư, cho ăn .” Nguyễn Kiều Kiều thấy hứng thú, nhét cái bát trong tay tay Hứa Tư, liền xổm xuống sờ con sói con .

 

“Ngao ngao...” Vật nhỏ rụt cái mũi phấn nộn, dịch cọ lòng bàn tay cô bé, kêu lên đáng thương hề hề.

 

“Cũng béo thật đấy.” Nguyễn Kiều Kiều , chọc chọc nhỏ bé của nó, xem nó lảo đảo lùi vài bước, cô bé khanh khách, ngửa đầu Hứa Tư: “Anh Tư bán nó ?”

 

“Tặng em.” Hứa Tư trả lời, ăn kem, xong nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt nhỏ tuấn tú đanh : “Không thích.”

 

“...” Nguyễn Kiều Kiều.

 

Vừa tặng, cho cô bé thích.

 

Vậy tặng một thứ cô bé thích cho cô bé thì ý nghĩa gì chứ?

 

Nguyễn Kiều Kiều mới mặc kệ, cô bé cực kỳ thích vật nhỏ , đặc biệt là bộ lông mềm mại của nó, là thứ cô bé thích nhất. Kiếp lông tóc cô bé cũng rậm rạp, bởi vì ăn ngon nên còn đặc biệt bóng mượt. Ở thế giới cô bé cũng từng thấy vài con mèo, nhưng đều bằng kiếp của cô bé.

 

Hơn nữa mèo ở thế giới hiển nhiên khai mở linh trí, đều thể đối thoại cùng cô bé, cô bé tìm vài liền còn hứng thú.

 

con sói nhỏ mắt ngoài ý hợp mắt cô bé.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Cô bé nâng sói con lên, nũng với Nguyễn Lâm thị: “Bà nội, Kiều Kiều thể nuôi ạ?”

 

Hiện tại ít nuôi thú cưng, cô bé ở trong thôn chỉ thấy nhà họ Lý ở đầu thôn một con ch.ó đen, ngoài còn ai nữa. Chắc là do tiếc thức ăn, rốt cuộc nuôi một con mất mười mấy năm, hiện tại đều chỉ lo giải quyết ấm no, thật sự dư thừa thức ăn để nuôi thêm con gì khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-190-soi-con-thit-thit-2.html.]

 

“Cháu thích thì nuôi .” Nguyễn Lâm thị , bà cũng để bụng chút thức ăn , vả đó bà cũng từng nghĩ nuôi một con chó, chờ chuyển nhà lầu mới là thể giữ nhà hộ viện, cũng khá .

 

“Vâng! Vậy đây là sói con của Kiều Kiều.” Nguyễn Kiều Kiều vui vẻ , bưng con sói con dậy sân , lầm bầm tính toán đặt tên cho nó là gì, quên mất sự tồn tại của chính chủ nào đó.

 

“...” Hứa Tư. Bị lãng quên, khuôn mặt nhỏ tuấn tú sầm xuống, đuổi theo.

 

Nguyễn Lâm thị ở phía hai đứa nhỏ, sủng nịch lắc đầu, xoay thấy dê và dê con bên cạnh, trêu chọc : “Các mày coi như thất sủng .” Mấy ngày , Nguyễn Kiều Kiều thích nhất là con dê con , mỗi ngày dậy đều đút nó ăn chút cỏ non, phỏng chừng từ hôm nay về , trong lòng cô bé chỉ con sói nhỏ thôi.

 

Hứa Tư mang con sói con về, thứ nhất là cho nó giữ nhà hộ viện cho nhà họ Nguyễn, bảo vệ Nguyễn Kiều Kiều; thứ hai là thấy hình thái của nó ít nhiều chút dáng dấp kiếp của , mang về cho Nguyễn Kiều Kiều xem cô bé còn nhớ , thích .

 

Hiện tại mang về , thấy cô bé thích, thoải mái.

 

Cậu thích cô bé dồn sự chú ý sinh vật khác.

 

Mím cái miệng nhỏ theo cô bé, khuôn mặt nhỏ âm u. Cố tình Nguyễn Kiều Kiều chỉ lo dùng khăn mặt lau cho sói con, căn bản chú ý tới phía .

 

Sói con mới sinh thể chất yếu, Nguyễn Kiều Kiều chút ngại nó bẩn, nhưng dám tắm cho nó, chỉ thể dùng khăn mặt cũ lau sơ qua một chút.

 

Nguyễn Lâm thị cũng từ buồng trong lấy kéo , giúp cắt bớt lông tóc mặt sói con, lộ đôi mắt xanh biếc, chải chuốt lông nó cho thuận.

 

“Không ngờ cũng khá xinh đấy chứ.” Nguyễn Lâm thị Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều nghĩ đặt tên cho nó là gì ?”

 

 

Loading...