Bị bán hàng chặn họng, Lưu Mai càng vui, nhưng cũng dám đắc tội , chỉ lấy con trai trút giận. Hứa Thành đ.á.n.h đến ngao ngao . Người bán hàng cũng coi như , đây là đàn bà việc gì kiếm chuyện , thèm để ý nữa, đẩy xe đạp luôn.
Mãi đến khi bóng dáng đó khuất hẳn, Lưu Mai mới nhổ một bãi nước bọt về phía đó, phảng phất như là thể tìm thể diện mất của .
Nguyễn Lâm thị trở trong phòng, liền từ phòng bếp lấy cái bát đựng kem, thấy Nguyễn Kiều Kiều l.i.ế.m kem vẻ mặt thỏa mãn, liền : “Ngon thế ? Hay là ở nhà mới mua cái tủ lạnh ?” Nói xong thở dài, đội sản xuất còn điện, thôn bên cạnh đều sắp thông điện , cũng khi nào mới tới lượt bọn họ.
Nguyễn Kiều Kiều liếc Nguyễn Lâm thị đang âu sầu, đưa kem tới bên miệng bà: “Bà nội ăn , ngọt lắm.”
Nguyễn Lâm thị đẩy , dỗ cô bé: “Bà ăn, Kiều Kiều ăn .”
“Ăn mà, ăn mà, ngọt lắm ngọt lắm.” Nguyễn Kiều Kiều thúc giục, chớp mắt to bà.
Nguyễn Lâm thị cô bé đến tim sắp tan chảy, còn nỡ từ chối, c.ắ.n một miếng nhỏ xíu. Cây kem lạnh lẽo tiếp xúc với răng bà theo bản năng giật một cái, nhưng ngay đó vị ngọt tan trong miệng cũng bà giãn chân mày.
Thở dài : “Bây giờ cuộc sống thật là quá nhiều, bố cháu bọn họ hồi nhỏ gì cái mà ăn.”
Khi đó một nuôi bốn đứa con trai, chồng ở bên cạnh... Nguyễn Lâm thị hiện tại cũng dám nhớ ngày xưa vượt qua như thế nào, cũng may hiện tại cuộc sống dễ thở hơn, bà Tiểu Kiều Kiều của .
Nguyễn Lâm thị ôm Nguyễn Kiều Kiều lòng, cô bé ăn kem, kể chuyện bố cô bé hồi nhỏ.
Nguyễn Kiều Kiều cũng nghiêm túc, thỉnh thoảng hỏi một câu, khí giữa hai bà cháu cực kỳ ấm áp.
Mãi cho đến khi hậu viện đột nhiên truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống đất kêu rên, Nguyễn Lâm thị vội vàng đặt Nguyễn Kiều Kiều xuống đất, dậy nhà xem. Nguyễn Kiều Kiều ôm cái bát đựng kem cũng lon ton chạy theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-189-soi-con-thit-thit-1.html.]
Hậu viện.
Hứa Tư từ ngọn núi cao hơn một mét nhảy xuống, một con vật nhỏ bẩn thỉu, tròn vo, gần như rõ hình dạng, sơ qua giống như một con ch.ó con.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Tiểu Tư, cháu mang về cái gì thế?” Nguyễn Lâm thị tò mò hỏi, đôi mắt chằm chằm vật nhỏ đang ngã lăn đất, nửa ngày bò dậy nổi, giương cái miệng nhỏ hồng nhạt kêu ngao ngao.
“Sói.” Hứa Tư trả lời, tầm mắt dừng ở Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt mang theo một chút chờ mong.
“Nhỏ thế , vẫn còn đang b.ú sữa hả? Cháu mang về thế nào, sói tìm tới ?” Nguyễn Lâm thị giật , ngay đó chút lo lắng . Sói là loài bảo vệ con nhất, nếu về sói tìm tới thì nguy hiểm lắm.
“Sẽ tìm , sói c.h.ế.t .”
Sói là động vật sống theo bầy đàn, hơn nữa chế độ cấp bậc nghiêm khắc, dung tha cho loại sói con sói chăm sóc . Con sói là nhặt , tuy rằng thể so với kiếp của , nhưng giữ nhà hộ viện vẫn là tồi.
Về nếu ở nhà, thì để nó trông chừng Nguyễn Kiều Kiều, như ở bên ngoài cũng thể yên tâm.
Sói ư?
Nguyễn Kiều Kiều tò mò sinh vật nhỏ bẩn thỉu , thật sự là nhỏ đến đáng thương, chắc sinh bao nhiêu ngày nhỉ?
Vất vả lắm mới bò dậy , co rúm cái lông xù bên cạnh tiểu phản diện, rõ ràng sợ đến run bần bật nhưng dám tránh , chỉ dùng đôi mắt to ầng ậc nước mong chờ cô bé, cái mũi nhỏ nhất nhất phập phồng, ủy khuất đáng thương.