Khi đến gần, phát hiện thế mà đang dê dẫn dê con ăn cỏ và lặng lẽ rơi nước mắt, cô bé mới hiểu , hóa trai nhỏ của cô bé cũng đau lòng như .
Nguyễn Kiều Kiều lên an ủi, cô bé an ủi thế nào. Cô bé nghĩ, lẽ thời gian mới là liều t.h.u.ố.c hòa tan tổn thương.
——
Hai tháng thời gian, thoáng chốc qua.
Trời tháng tư vẫn còn chút mát mẻ, sang tháng sáu liền chính thức bắt đầu nóng bức.
Nguyễn Kiều Kiều chút chịu nổi cái nóng , sáng sớm tinh thần bò ghế bập bênh mơ màng sắp ngủ. Nguyễn Lâm thị đầu thôn xem nhà, bởi vì nhà càng gần ngày công tâm trạng bà càng kích động, mỗi ngày đều xem vô .
Hứa Tư sáng sớm cũng khỏi cửa.
Năng lực săn thú của , lâu lâu mang về một ít con mồi, nhưng nhà họ Nguyễn bao giờ tham đồ của , bộ đều dựa theo ý đổi thành tiền.
Cầm tiền Hứa Tư cũng cất , trừ bỏ một phần mời ba lớn của Nguyễn Kiều Kiều đang học trấn, mua kẹo mua đồ ngon cho Nguyễn Kiều Kiều, còn bộ đều đưa cho Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều hôm qua đếm sơ qua một chút, phát hiện thế mà sắp một trăm đồng.
Cô bé thầm líu lưỡi, tiểu phản diện thật kiếm tiền. Phải rằng ngay cả Nguyễn Kiến Quốc, ở xưởng, một tháng cũng mới hơn ba mươi đồng, đó là thu nhập hơn đa nhiều .
Bình thường một trăm đồng, cơ bản chính là thu nhập hơn nửa năm của một gia đình.
Mà chỉ hai tháng kiếm nhiều như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-187-kem-que-1.html.]
Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiến Quốc ngay từ đầu cũng khiếp sợ, nhưng nghĩ đến việc thể từ núi sâu đưa Nguyễn Kiều Kiều về, chút bản lĩnh như cũng tính là nghịch thiên.
Nguyễn Kiều Kiều cũng thỉnh thoảng chuẩn đồ, nhưng dám giống như lùa cả đàn lợn rừng, như quá gây chú ý, chỉ thỉnh thoảng đ.á.n.h một ít con mồi cải thiện sinh hoạt cho nhà họ Nguyễn.
Cho nên hai tháng nay, nhà họ Nguyễn dăm bữa nửa tháng ăn thịt, mỗi đều tròn trịa lên thấy rõ, trong đó lấy tiểu mập mạp cầm đầu. Vốn dĩ béo, hiện tại trực tiếp béo đến mức đường cũng thở hổn hển.
Hứa Tư cũng tròn trịa hơn ít, so với còn trai hơn. Rất nhiều lúc, Nguyễn Kiều Kiều sẽ nhịn mà đến ngẩn ngơ. Hơn nữa ở chung càng lâu, cô bé càng thể cảm nhận từ một loại thở quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, nhưng nỗ lực nghĩ thế nào cũng nghĩ .
“Haizz.” Nguyễn Kiều Kiều thở dài một , thời tiết nóng đến mức tâm tình cô bé cũng . Cô bé trở ghế bập bênh, tiếp tục một chỗ ngẩn .
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Còn tiếng rao hàng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Bán kem que đây, đậu đỏ, đậu xanh, gì cũng nha, một hào hai cái, mau tới mua đây.” Âm thanh kéo dài ngân nga vang, cùng còn tiếng chuông xe đạp lanh canh.
“Bán kem, cho hai cái.” Giọng của Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Kiều Kiều lập tức từ ghế bập bênh lồm cồm bò dậy, chạy cửa xem. Quả nhiên thấy Nguyễn Lâm thị đang một chiếc xe đạp, phía xe đạp đặt một cái thùng xốp bọc trong chăn bông quân dụng, đang xì xì toả trắng ngoài.
“Kiều Kiều mau đây, xem thích ăn vị gì.” Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều , Nguyễn Lâm thị lập tức gọi.
“Bà nội, đây là cái gì ạ?” Nguyễn Kiều Kiều tò mò nhón chân trong thùng, đáng tiếc chiều cao cho phép, chỉ thể nhảy tưng tưng ngó trong.
Nguyễn Lâm thị bế cô bé lên: “Quên ? Năm ngoái mới ăn kem que xong, mau chọn một cái . Tiểu Tư ? Sao thấy nó?”