Lần đến cả Nguyễn Kiệt cũng nhịn : “Chuyện đó liên quan đến bà, em gái nhà chúng , cưng chiều thế nào thì cưng chiều thế !”
“H ơ, thằng ranh chuyện mà xung thế hả, tao đang chuyện với bà nội mày...”
“Nguyễn Kiệt cháu ăn cơm t.ử tế , lớn chuyện đừng xen mồm !” Nguyễn Lâm thị mắng.
Nguyễn Kiệt liếc sắc mặt u ám của Nguyễn Lâm thị, méo miệng, trong lòng chút ủy khuất.
Nguyễn Lâm thị về phía Lý thị, hỏi: “ thôn bên cạnh các bà tên là Nhị mặt rỗ, lợn nái nhà thím sinh ba con lợn con? Bà gửi quà gì sang ?”
“Gì cơ?” Lý thị vẻ mặt ngơ ngác: “Thôn bên cạnh chúng tên Nhị mặt rỗ, lợn nái nhà thím đẻ lợn con thì liên quan quái gì đến ? Tại tặng quà?”
“Thì đấy.” Nguyễn Lâm thị buông tay, vẻ mặt châm chọc bà : “Nhà cưng chiều ai, mắc mớ gì đến bà ( bà đ.á.n.h rắm hả)?! Bà ăn no rửng mỡ ? Quản nhiều thế gì!”
Nguyễn Kiệt bên cạnh đến đó, còn đang ủy khuất, bây giờ “phụt” một tiếng bật thành tiếng.
“...” Lý thị. Một khuôn mặt già nua lúc xanh lúc trắng, lúc trắng lúc tím, thật sự là khó coi vô cùng.
Những khác tuy rằng rõ ràng như Nguyễn Kiệt, nhưng bờ vai đều đang run run, hiển nhiên đều đang nín , ai nấy đều vô cùng bội phục Nguyễn Lâm thị.
Lý thị dù da mặt dày đến , Nguyễn Lâm thị châm chọc như cũng hổ, đó an phận hơn nhiều. Mãi cho đến khi phía nhà chính truyền đến tiếng bước chân, bà mới ngẩng đầu, rướn xem.
Nguyễn Kiều Kiều mơ mơ màng màng Hứa Tư dắt , còn tỉnh táo lắm, bất thình lình thấy bàn nhà chính còn một lạ mặt, cô bé sững sờ một chút.
“Mau đây rửa mặt nào.” Nguyễn Lâm thị múc nước ấm gọi cô bé ở trong sân, giọng điệu đầy cưng chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-184-ai-muon-ba-danh-ram-2.html.]
Nguyễn Kiều Kiều chậm rì rì tới, đến mặt Nguyễn Lâm thị mới nhớ đang đó là ai.
Thảo nào thấy Nguyễn Thỉ ở buồng trong, chịu cùng bọn họ ngoài.
“Bà nội.” Nguyễn Kiều Kiều gọi, ngửa đầu tùy ý để Nguyễn Lâm thị rửa mặt cho . Đôi mắt to đen láy lớp khăn mặt vẻ đặc biệt long lanh, đến mức tim Nguyễn Lâm thị đều tan chảy, bà ghé tới hôn một cái: “Ngoan!”
Nguyễn Kiều Kiều , cũng hôn một cái.
Hai bà cháu sáng sớm quấn quýt, ngọt ngào chịu . Phía , Lý thị trừng lớn tròng mắt, vẻ mặt thể lý giải nổi.
Bà từ miệng Liễu Chiêu Đệ cũng ít nhiều về việc Nguyễn Lâm thị cưng chiều cháu gái, nhưng kể và tận mắt thấy vĩnh viễn sự chênh lệch lớn. Bà ngờ, đời thật sự còn coi "thứ hàng lỗ vốn" như bảo bối mà đau lòng ?
Nhìn xem cả một phòng con trai đáng yêu thế , bà già nhặt một con nha đầu rách về mà thương?
Có đầu óc hỏng ?
Chỉ là chuyện tiếp theo càng cho bà một nữa hoài nghi đôi mắt của .
Nguyễn Lâm thị rửa mặt cho Nguyễn Kiều Kiều xong, cô bé đ.á.n.h răng, lau bọt mép cho cô bé. Làm xong những việc đó, bà cưng chiều hôn cô bé một cái: “Đi ăn cơm .”
Hứa Tư bên cạnh nãy giờ lập tức dắt tay cô bé, đưa cô bé nhà chính. Nguyễn Kiến Quốc bế cô bé lên ghế, cái ghế đó còn là ghế chuyên dụng của cô bé, bên lót một cái gối nhỏ do Nguyễn Lâm thị đặc biệt khâu cho.
Cô bé lên ghế, bên Đỗ Thanh liền bưng bát canh trứng độ ấm .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Bác bên cạnh đưa thìa cho cô bé, khi đưa còn trêu chọc bắt cô bé gọi một tiếng trai. Nhận một tiếng " trai" ngọt ngào, mới thỏa mãn đưa thìa, đó còn múc thìa đầu tiên đút tận miệng cho cô bé mới .