Nàng rõ xem nguyên chủ và Thư Khiết rốt cuộc khúc mắc gì mà khiến nàng cũng ảnh hưởng theo.
“Ảnh của trong nhà ạ? Sao em bao giờ thấy?” Thậm chí, ngoại trừ Nguyễn Kiến Quốc từng nhắc đến Thư Khiết mặt nàng một , những khác đều tuyệt nhiên nhắc tới bà , như thể đó là một điều cấm kỵ .
Nguyễn Kiệt , khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú sầm xuống với tốc độ mắt thường thể thấy .
Không kìm nén cơn giận: “Em hỏi bà gì?”
Nguyễn Kiều Kiều tủi mím môi: “Em nhớ mặt , em xem thử.” Theo lý thuyết, nàng tiếp nhận bộ ký ức của nguyên chủ thì nên quên mỗi Thư Khiết, dù là lúc nguyên chủ còn nhỏ khi lớn, nàng đều chút ký ức nào.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chuyện quá bất thường.
Nhìn dáng vẻ tủi của Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiệt quá nhạy cảm. Cậu áy náy xoa đầu nàng, : “Ảnh của bà đều bà nội cất .” Ngừng một chút, : “Cũng chẳng gì đáng xem .”
Nguyễn Kiệt sớm rơi ngõ cụt suy nghĩ. Trong lòng , tai ương của Nguyễn Kiều Kiều đều bắt đầu từ khi Thư Khiết rời , cho nên ngoài nỗi nhớ nhung, còn mang theo cả sự oán hận đối với bà.
Lần nhắc đến chủ đề là lúc đầu Nguyễn Kiệt đ.á.n.h vỡ, khí giữa hai em .
Lần nhắc chuyện cũ, khí vẫn tệ.
Nguyễn Kiều Kiều hỏi thêm nữa, nàng chống cằm về phía núi , suy nghĩ lan man, bay xa xa...
Ngày hôm .
Nguyễn Kiến Đảng đồng nữa, bảo Nguyễn Tuấn đạp xe ba gác, hai bố con cùng lên đồn công an thị trấn. Sau vụ tìm kiếm Nguyễn Kiều Kiều , phần lớn ở đồn công an đều mặt nhà họ Nguyễn.
Hơn nữa Lục Chí Uy khéo cũng việc ở đó, chuyện của Nguyễn Kiến Đảng liền lập tức nhờ đồng đội cũ, giờ là cảnh sát ở đồn công an giải quyết giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-178-tro-luc-ly-hon-4.html.]
Nguyễn Tuấn đối mặt với Liễu Chiêu Đệ nên về nhà họ Nguyễn .
Nhà họ Liễu chỉ Liễu Tân Dân và Liễu Lai Phúc là lao động chính. Liễu Lai Phúc thì chỉ là tên côn đồ lêu lổng, chẳng tích sự gì. Nhà nào cũng đang cấy mạ, còn thì đạp xe chở yêu dạo trấn.
Ngược Liễu Chiêu Đệ việc hăng say ngoài đồng.
Nguyễn Kiến Đảng dẫn theo công an đến, dọc đường thu hút ít ánh mắt tò mò.
Đến nhà họ Liễu, thấy ai ở nhà, hàng xóm bên cạnh thấy cảnh tượng liền hiểu chuyện, chạy ngay ruộng nhà họ Liễu gọi về.
Người nhà họ Liễu xảy chuyện gì, hoang mang .
Lúc Lý thị về đến nơi, chân bà run rẩy. Liễu Tân Dân cũng chẳng khá hơn là bao. Thời nào cũng , dân thường luôn chút sợ hãi đối với quan chức, cảnh sát, nhất là nhà họ còn Liễu Lai Phúc an phận, sợ công an đến bắt .
Còn Liễu Chiêu Đệ thì càng hoảng loạn và chột hơn cả bố , bởi mụ sợ nhà họ Nguyễn báo công an đến bắt mụ vì tội trộm thịt hôm qua, càng sợ Nguyễn Kiều Kiều xảy chuyện gì thì nhà họ Nguyễn sẽ tha cho mụ!
Mụ sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu.
Khó khăn lắm mới lết về đến cửa, thấy Nguyễn Kiến Đảng cũng đó, mụ mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Nguyễn Lâm thị đến là !
Liễu Tân Dân , nở nụ lấy lòng với hai viên cảnh sát, đó mới sang hỏi Nguyễn Kiến Đảng: “Kiến Đảng, con cái gì thế ?”
Nguyễn Kiến Đảng ông một cái, trả lời.
Một viên cảnh sát dáng cao gầy bên cạnh ông bước lên hỏi: “Ai là Liễu Chiêu Đệ?”