Cái tát đó coi như đẩy xuống địa ngục.
Kể từ giây phút đó, bắt đầu hận bà thấu xương.
Nguyễn Vĩ chỉ vì chuyện với bà vài câu mà giận dỗi cả buổi tối thèm ngó ngàng đến, nỗi hận trong lòng đối với Liễu Chiêu Đệ quả thực sâu sắc.
Mấy ngày nay bà vẫn luôn ở nhà họ Liễu xuất hiện, sống cùng bà nội, ngày ngày ăn ngon ngủ yên, mặc ấm, gần như quên mất còn một như .
Hoàn ngờ rằng, gặp trong cảnh trớ trêu đến thế.
Bà đang gì ?
Ăn trộm thịt ?
Trộm thịt nhà bác cả? Trộm mang về nhà bà ngoại?
Sắc mặt Nguyễn Thỉ cực kỳ khó coi, chằm chằm miếng thịt hun khói cắt xuống mặt bà , giọng điệu gay gắt chất vấn: “Tại trộm thịt nhà bác cả? Mẹ định trộm mang về nhà họ Liễu đúng ?”
“Cái thằng , trộm với chả cắp cái gì, còn nữa, cái gì mà nhà họ Liễu, đó là nhà bà ngoại mày, thật là vô lễ.” Liễu Chiêu Đệ lườm con trai một cái, hậm hực lẩm bẩm: “Sách vở học vứt cho ch.ó ăn hết ? Gặp cũng chào một tiếng, ai dạy mày thế hả?”
Nguyễn Thỉ con d.a.o tay bà , lạnh: “Cho dù sách vở cho ch.ó ăn thì con cũng đây là hành vi ăn trộm, hỏi mà tự tiện lấy là trộm!”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Trộm cái gì mà trộm, năng khó c.h.ế.t , cái thằng ranh con !” Liễu Chiêu Đệ chọc tức, mặt mũi chút sượng sùng nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: “Mẹ chỉ là về lấy một ít, mượn tạm một ít thôi, cũng lấy nhiều , bà nội mày phát hiện !”
Nguyễn Thỉ nhạo, mồm thì bảo mượn, còn bảo bà nội phát hiện , đúng là tự vả miệng . Cậu khinh thường chẳng thèm tranh cãi với bà , tới giật lấy hết thịt hun khói bà cắt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-173-lieu-chieu-de-trom-thit-2.html.]
Cậu đời nào để cho đám ma cà rồng nhà họ Liễu ăn chỗ thịt !
Liễu Chiêu Đệ thấy tới, nhận ý định của , cũng vội vàng đưa tay giật , nhưng chậm một bước, thịt hun khói gọn trong tay Nguyễn Thỉ.
Liễu Chiêu Đệ miếng thịt hun khói treo đầu cắt nham nhở, đứa con trai đang ôm khư khư chỗ thịt cắt mặt, mặt lúc xanh lúc trắng, nổi điên nhưng nghĩ đến tính tình thằng nhóc xưa nay vốn cứng đầu, đành hạ giọng thương lượng: “Thỉ tử, ăn trộm, cùng lắm chỉ là mượn tạm thôi, sẽ trả mà.”
“Trả?” Nguyễn Thỉ khẩy, ánh mắt tối sầm .
Đối với sự ngoan cố hối cải của bà , cảm thấy bất lực chán ghét, đến mức chẳng còn sức lực để thêm một câu.
Liễu Chiêu Đệ tưởng tin lời , vội vàng gật đầu lia lịa, : “Bà ngoại con hai hôm nay bận việc đồng áng mệt mỏi, cần chút thịt để tẩm bổ, mới về lấy một ít. Con yên tâm, con tiền chắc chắn sẽ trả !”
“Thế còn 40 cân thịt hôm ? Khi nào thì trả?”
“Cái đó , cái đó động , tháng Sáu con cưới vợ, để dành cỗ. Dù con cứ yên tâm, con sẽ trả, còn bảo sẽ nuôi con học đại học nữa cơ mà!” Nhắc đến chuyện , giọng Liễu Chiêu Đệ trở nên hào hứng, như thể ngày tháng sống sung sướng nhờ em trai sắp đến .
Nguyễn Thỉ rũ mắt xuống, bộ sức lực trong như rút cạn.
Cậu thực sự còn sức lực để tranh cãi với bà nữa.
Bởi vì của mụ mị đầu óc, nhà họ Liễu tẩy não đến mức hết t.h.u.ố.c chữa , gì với bà cũng vô dụng, cũng hết hy vọng .
Cậu chỉ tay cửa : “Mẹ , chuyện hôm nay con coi như từng xảy .”
Liễu Chiêu Đệ thì mừng rơn, tít mắt gật đầu lia lịa: “Được , con trai ngoan, bình thường thương con uổng công mà. Con yên tâm, đợi việc đồng áng bên nhà bà ngoại xong xuôi, sẽ lập tức về chăm sóc bố con con.”