Cậu nhớ rõ lúc khỏi nhà, cổng lớn khóa. Thực bình thường cũng khóa , chỉ là hôm nay trong đội đều đồng việc hết, lạ thôn chắc ai thấy, nên thường khóa cổng cho chắc ăn, nhà họ Nguyễn cũng .
bây giờ, cổng thì khép hờ, nhưng khóa mở!
Chẳng lẽ trộm nhà?
Nguyễn Thỉ đặt ấm xuống góc tường, rút một thanh gỗ khá to từ đống củi ven tường, đẩy Nguyễn Kiều Kiều lưng: “Muội , em ở ngoài đừng , lát nữa , nếu thấy hét thì em chạy ngay nhé! Tuyệt đối đừng , ? Chạy ruộng gọi bà nội và về!”
Nguyễn Kiều Kiều thấy vẻ mặt nghiêm trọng cũng căng thẳng theo, túm lấy ống tay áo gật đầu, nhưng yên tâm: “Anh ơi, là chúng gọi bà nội .” Nàng sợ hình nhỏ bé của đ.á.n.h tên trộm.
“Thế , nhỡ trộm chạy mất thì ?” Nguyễn Thỉ trấn an nàng: “Em yên tâm, gậy đây , tên trộm chắc đ.á.n.h . Em cứ nhớ là chạy, đừng trong là , !”
“Vâng ạ!” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu thật mạnh.
Nguyễn Thỉ lúc mới nắm chặt cây gậy, rón rén đẩy cửa, kiễng chân cẩn thận ngó trong.
Vào đến sân, giơ cao cây gậy bên , đầu tiên cửa phòng nhà , thấy mở toang, nhíu mày định xem , nhưng thấy tiếng động trong phòng nhà bác cả đối diện.
Chẳng lẽ tên trộm thấy nhà chẳng gì để lấy nên sang nhà bác cả?
Nguyễn Thỉ thu chân định bước nhà , rón rén về phía nhà bác cả.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Quả nhiên càng đến gần, âm thanh bên trong càng rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-172-lieu-chieu-de-trom-thit-1.html.]
Nguyễn Kiều Kiều ở cổng, nhoài trong, nín thở theo dõi, sợ sơ ý kinh động bên trong.
Nàng Nguyễn Thỉ từng bước tiến về phía nhà chính, theo nhưng sợ vướng chân trai, chỉ đành lo lắng chờ đợi bên ngoài, Nguyễn Thỉ nhà chính, từ cửa nhà chính trong...
Nguyễn Thỉ giơ gậy, qua thì vẻ sợ hãi, nhưng thực tim đập nhanh hơn bất cứ ai, như nhảy khỏi lồng ngực.
Cậu thấy tiếng động phát từ trong bếp, bèn đến cửa bếp, giơ gậy lên, quát to một tiếng: “Tên trộm nào, mau lăn đây cho ông!”
Trong bếp, Liễu Chiêu Đệ đang cầm d.a.o cắt miếng thịt hun khói treo bếp lò, vốn chột lo sợ, tiếng quát suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Người cầm d.a.o run lên bần bật, suýt nữa cắt tay .
Quay đầu thấy con trai đang cầm gậy ở cửa, trừng mắt mụ với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Nguyễn Thỉ mơ cũng ngờ, nhân lúc cả nhà cấy mạ lẻn nhà ăn trộm chính là ruột - Liễu Chiêu Đệ.
Liễu Chiêu Đệ vốn đang sợ hãi, nhưng khi thấy ở cửa là con trai thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thu tay về, giấu con d.a.o cắt thịt lưng, Nguyễn Thỉ với vẻ nịnh nọt: “Thỉ tử, con đang việc ngoài đồng cơ mà? Sao tự dưng về?”
Nguyễn Thỉ trừng mắt mụ chằm chằm, ngơ nụ lấy lòng của mụ.
Trước từng ghét , chỉ ghét hành động mang hết của nả về nhà ngoại của bà thôi. Đối với , cũng cảm xúc chán ghét, nhưng , bà hỏi rõ nguồn cơn tát một cái.