Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 169: Cấy mạ (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:46:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kẹo sữa thơm thơm ngọt ngọt.

 

Hương vị tuyệt vời gì bằng.

 

Nguyễn Kiều Kiều vị ngọt cho nheo cả mắt, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng, thầm nghĩ nếu ngày nào cũng hạnh phúc thế thì mấy.

 

Hứa Tư viên kẹo tay nỡ ăn, lén giấu trong túi, định để dành cho nàng. Nghĩ , tối nay kiếm thêm nhiều con mồi, đổi nhiều tiền chút, như thế sẽ mua thật nhiều thật nhiều kẹo sữa cho nàng.

 

Hai mỗi theo đuổi một suy nghĩ riêng, mãi đến khi Nguyễn Lâm thị từ bếp , bảo họ đầu thôn gọi về ăn cơm.

 

Đầu tháng Năm là mùa cấy mạ.

 

Học sinh đều nghỉ học. Nhà họ Nguyễn đông , tuy chia gia nhưng đến mùa cấy hái đều chung một thể. Làm xong nhà bác cả thì sang nhà chú hai, như nhanh hiệu quả.

 

Năm nay cũng giống năm, chỉ khác là Liễu Chiêu Đệ.

 

Nguyễn Lâm thị dậy từ sớm nấu cơm cho cả đại gia đình, ăn no nê cùng đồng cấy mạ.

 

Nguyễn Kiều Kiều Nguyễn Kiến Quốc bế tay, dọc đường cứ vai ông, tò mò ngó xung quanh, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

 

Mấy lớn học cấp hai , tay xách nách mang đồ đạc. Mấy nhỏ học tiểu học thì đùa đuổi bắt phía , thi thoảng dẫm ruộng nhà khác bẩn quần áo cũng chẳng ai để ý, chỉ xòa chào hỏi.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Khắp cánh đồng tràn ngập tiếng vui vẻ.

 

Sắp đến ruộng nhà , Nguyễn Kiều Kiều ngọ nguậy trong lòng Nguyễn Kiến Quốc, ông cúi xuống nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-169-cay-ma-1.html.]

“Bố, con tự .”

 

Nguyễn Kiến Quốc cau mày bờ ruộng đầy bùn đất bên , chẳng thả cô con gái thơm tho mềm mại xuống chút nào, cứ như thể xuống dẫm một cái là sẽ bẩn nàng .

 

Đỗ Thanh phía : “Bác cả, , cứ để Kiều Kiều xuống một chút, dẫm bùn đất cho khỏe , xua tan bệnh tật.”

 

Đây là quan niệm của các cụ ngày xưa, trẻ con ốm đau nhiều khi là do ít tiếp xúc với đất cát đồng ruộng, cứ cho dầm mưa dãi nắng nhiều là khỏe ngay. Đỗ Thanh tất nhiên cũng nỡ để cô cháu gái nhỏ xuống ruộng cấy mạ, nhưng dạo bờ thì vẫn .

 

Nguyễn Lâm thị cũng gật đầu, hiệu cho Nguyễn Kiến Quốc thả Nguyễn Kiều Kiều xuống để nàng tự một lúc.

 

Nguyễn Kiến Quốc hết cách, đành đặt Nguyễn Kiều Kiều xuống, nhưng vẫn dặn dò: “Đi cẩn thận nhé con, đừng để ngã.”

 

“Bố yên tâm , con dắt em, ngã .” Nguyễn Kiệt , dắt tay Nguyễn Kiều Kiều , chỉ một bụi cây đầy gai bên cạnh mương nước nhỏ : “Muội , đưa em hái mâm xôi ăn nhé.”

 

Mâm xôi (thứ phao) là một loại cây bụi gai, thường mọc ven đường, bờ mương. Quả lúc mới màu xanh, khi chín chuyển sang màu đỏ, to cỡ ngón tay cái, ăn ngọt, là món quà vặt thể thiếu của trẻ con nông thôn mỗi khi đến mùa.

 

Tuy nhiên cũng bảo đây là thức ăn của rắn, lớn thường dặn trẻ con khi hái cẩn thận rắn rết.

 

Nguyễn Kiến Quốc thấy thế liền cau mày: “Đừng cho em con hái, hái cũng đừng ăn ngay, mang về rửa sạch , kẻo lở mồm đấy.”

 

Mâm xôi ngon thì ngon thật, nhưng vì sợ rắn rết bò qua, trẻ con ăn kiêng kỵ, rửa sạch, thường hái xong ăn ngay nên lở mép. Con trai lở mép thì ông mặc kệ, nhưng con gái rượu thì ông xót lắm.

 

“Con .” Nguyễn Kiệt bất đắc dĩ xua tay, mấy lời dặn dò đến mòn cả tai . Có mấy em ở đây, để em gái động tay động chân chứ.

 

“Nhớ về sớm việc đấy nhé.” Thấy con trai cũng chạy theo, Ngô Nhạc gọi với theo một câu.

 

 

Loading...