dù , Ngũ Y Đình cũng , cúi đầu, mắt đỏ hoe tiếp tục nghịch nghịch mớ rau khô tay, những việc vô ích.
Nguyễn Kiều Kiều rúc trong lòng Nguyễn Lâm thị, cau mày cô bé.
Thời buổi đúng là từng thấy ai tranh bà nội với khác. Nàng rốt cuộc thế nào để nữ chính dai như đỉa thôi dòm ngó bà nội nàng đây?
Phơi xong rau cải khô, Ngũ Y Đình đặt rổ xuống, lấy cái chổi, cặm cụi quét sân như con trâu đất. Nguyễn Lâm thị bảo vài câu cần , thấy cô bé lay chuyển, bà cũng đành bất lực.
Bà là lớn, chẳng lẽ so đo với một đứa trẻ con?
Lúc Nguyễn Lâm thị nhặt rau, Ngũ Y Đình tự giác đến giúp, lẳng lặng cúi đầu việc, giao lưu với ai, dáng vẻ tự kỷ đó trông cũng khá đáng thương. Nguyễn Kiều Kiều vốn đang đầy một bụng tức, thấy cảnh bỗng nhiên hết giận.
Dù nàng cũng Nguyễn Lâm thị thể nào nhận nuôi cô bé, thấy Ngũ Y Đình cũng tội nghiệp.
Thế là lúc ăn kẹo, nàng chia cho cô bé một viên.
Ngũ Y Đình viên kẹo sữa Thỏ Trắng mặt, chút ngẩn .
Từ khi cạch mặt , Nguyễn Kiều Kiều bao giờ cho cô bé đồ ăn nữa. Cô bé cũng từng đến cầu hòa vài nhưng Nguyễn Kiều Kiều đều lạnh lùng. Sau nhà họ Nguyễn Hứa Tư, cô bé càng cơ hội đến gần nàng.
Giờ nàng cho cô bé kẹo, là chơi với cô bé ?
“Cầm lấy , ngon lắm đấy.” Nguyễn Kiều Kiều , nhét kẹo tay cô bé, nghĩ đến gì đó, tròng mắt đen láy đảo một vòng, tít mắt : “Coi như là tiền công giúp bà tớ việc hôm nay nhé.”
“Tớ cần!” Ngũ Y Đình thấy thế, lập tức ném viên kẹo .
Cô bé cần tiền công!
Cô bé hầu!
Cô bé con cháu nhà họ Nguyễn! Giống như Hứa Tư !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-168-tam-tu-cua-nu-chinh-2.html.]
“Cậu gì thế! Đây là tớ mua đấy, đắt lắm!” Nguyễn Kiều Kiều xót xa viên kẹo sữa ném xuống đất dính đầy bụi bẩn. Kẹo rẻ , chính nàng còn chẳng nỡ ăn, một ngày chỉ ăn hai viên, hôm nay cho cô bé một viên mà cô bé còn ném ?
Nguyễn Kiều Kiều chạy tới nhặt viên kẹo lên, phủi bụi vỏ giấy, thấy thể phủi sạch , trong lòng mới dễ chịu hơn chút.
Bên cạnh, Hứa Tư viên kẹo vốn dĩ thuộc về Nguyễn Kiều Kiều đem cho khác, giờ ném một cách thương tiếc, mặt trầm xuống đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo kẻ đầu têu.
Dù mới bảy tám tuổi nhưng áp suất thấp tỏa từ khiến Ngũ Y Đình bên cạnh gần như thở nổi.
Từ tận đáy lòng, cô bé một nỗi sợ hãi đối với Hứa Tư.
Cô bé co rúm lùi một bước, nhưng vẫn cố trừng mắt Nguyễn Kiều Kiều, hét lên một câu “Tớ ghét ” bỏ chạy.
“...” Nguyễn Kiều Kiều, tao nhã lườm một cái.
Nàng chứ, đây đầu tiên câu từ miệng nữ chính. Lần nào cũng bảo ghét nàng, nhưng nếu ghét thì cứ chạy sang nhà nàng gì, ai lo phận nấy chẳng hơn ?
Ngũ Y Đình chạy , Nguyễn Kiều Kiều đưa viên kẹo đó cho Hứa Tư.
“Không cần.” Tiểu phản diện mặt , nhận.
Hả?
Ánh Trăng Dẫn Lối
Sao đứa nào cũng thế ? Kẹo cũng ăn ?
“Cậu thật sự cần ?” Nguyễn Kiều Kiều hỏi.
“Không cần.” Hứa Tư từ chối dứt khoát, vài giây bồi thêm một câu: “Viên .”
“...” Cậu lắm chuyện thật đấy.
Nguyễn Kiều Kiều cạn lời, nhưng dù cũng coi như phần của , bèn móc trong túi một viên khác đưa cho , còn thì ăn viên kẹo ném xuống đất .