“Dù Tiểu Tư ở nhà các ăn đủ no, ở yên, các cha mà cần nó thì thôi, từ nay về , chuyện của nó các cần xen nữa. Bí thư chi bộ, đại đội trưởng, các ông chứng giúp chúng , từ nay về , thằng Hứa Tư là nhà họ Nguyễn chúng !”
“Bà điên !” Lưu Mai dám tin Nguyễn Lâm thị, chỉ cảm thấy bà già điên thật ?
Tự dưng rước của nợ nhà khác về nuôi?
Nhà bà nhiều tiền lắm ? Hay là thừa cơm gạo ăn hết?
Hứa Kiến Lâm cũng lập tức phản đối: “Không !” Ông vẫn còn sờ sờ đấy, c.h.ế.t , nếu đem con trai trưởng cho khác nuôi, trong đội ông thế nào?
Nguyễn Lâm thị cũng chẳng thèm để ý ý kiến của ông , bà đến mặt Hứa Tư, xổm xuống, chỉ các cán bộ thôn phía hỏi : “Tiểu Tư, cháu nguyện ý sống ở nhà họ Nguyễn ? Từ nay về còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hứa nữa, cháu chịu ?”
“Cháu nguyện ý.” Hứa Tư gật đầu, chút do dự.
Hứa Kiến Lâm cũng đang , vốn tưởng rằng sẽ do dự một chút, ngờ cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, lập tức cảm thấy mặt nóng ran, giơ tay định đ.á.n.h tới: “Mày là cái thằng nghịch tử, bố mày còn c.h.ế.t mà mày ...”
“Kiến Lâm.” Bên cạnh Nguyễn Kiến Quốc dễ dàng giữ chặt cánh tay ông .
Ánh mắt lạnh lùng ông .
Hứa Kiến Lâm thấp hơn ông một cái đầu, càng vạm vỡ bằng ông, ông như , khí thế lập tức xẹp xuống hơn nửa, nhưng vẫn : “Anh Nguyễn, tại cướp con trai ?”
“Đừng bảo là hồi dan díu với con vợ của lão đấy nhé? Giờ định nhận tổ quy tông ?” Lưu Mai đảo mắt, lầm bầm với vẻ mặt nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-164-doan-tuyet-quan-he-3.html.]
Mụ dứt lời, lưng Nguyễn Lâm thị tát cho một cái.
“Bốp!”
Lưu Mai ôm mặt, trừng mắt Nguyễn Lâm thị, thể tin bà dám đ.á.n.h !
“Cái miệng thối của mày còn dám phun phân bừa bãi nữa, bà đây chỉ đ.á.n.h mày mà còn xé nát miệng mày đấy!” Nguyễn Lâm thị lạnh, còn động tác giơ tay lên, như thể chỉ cần mụ dám bậy thêm câu nữa, bà sẽ lập tức xông lên xé miệng mụ thật.
Lưu Mai sợ hãi, bĩu môi, dám bậy nữa, nhưng liếc thấy Hứa Kiến Lâm bên , tức tối gào lên: “Hứa Kiến Lâm, ông c.h.ế.t hả! Không thấy vợ ông đ.á.n.h ?”
“Bà đ.á.n.h bà thì cũng đánh!” Hứa Kiến Lâm tức giận . Người đàn ông dù hèn nhát đến cũng thích cắm sừng mặt , hơn nữa còn do chính vợ hiện tại của chụp lên đầu.
Lưu Mai , ánh mắt lảng tránh, tự đuối lý, c.ắ.n chặt môi dám ho he gì nữa.
“Kiến Lâm, chú cũng đừng giận quá mất khôn. Mấy năm nay chúng là hàng xóm, chú đối xử với thằng bé thế nào, chúng nghĩa là . Mọi trong lòng tự cán cân, nếu Tiểu Tư mạng lớn thì c.h.ế.t bao nhiêu năm !”
“ chỉ hỏi chú một câu, chú bao giờ thấy Hứa Tư lên bàn ăn cơm nhà chú ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Đã bao giờ mặc một bộ quần áo mới ? Đừng quần áo mới, chỉ quần áo lành lặn thôi, ? Mùa đông rét mướt, nó chỉ mặc mỗi cái áo mỏng, lạnh đến tím tái cả .”
“Kiến Lâm , , thật sự thể như , coi chừng trời đ.á.n.h đấy!”
“Chú đối xử với thằng bé như , chẳng lẽ thật sự sợ nó đêm hôm khuya khoắt hiện về tìm chú tính sổ ?”