Nguyễn Lâm thị và Lưu Mai giữa sân, Nguyễn Kiến Quốc và Hứa Kiến Lâm ở một bên khác.
Chuyện gì thế nhỉ?
Nguyễn Kiều Kiều thầm tặc lưỡi, tiến lên vài bước.
Nghe thấy Nguyễn Lâm thị : "Đây là giấy chứng nhận nhờ bệnh viện kê, giấy trắng mực đen rõ ràng, 150 đồng, bao gồm cả chi phí kiểm tra và t.h.u.ố.c men . Mụ xem , nếu thấy vấn đề gì thì đưa tiền ngay cho . Trước mặt bao nhiêu thế , cũng chẳng lừa bịp mụ gì."
"150 đồng! Thím Nguyễn định g.i.ế.c ! Thuốc gì mà đắt thế, tận 150 đồng!" Lưu Mai tức đến mức hét lên, chỉ Nguyễn Kiến Đảng ở bên cạnh: "Chân chú Kiến Đảng nhà thím hồi cũng chỉ tốn một trăm đồng, thằng ranh dùng t.h.u.ố.c tiên mà đòi 150 đồng!"
"Kiến Đảng thương ở chân, Hứa Tư thương ở đầu, so sánh thế nào ?" Nguyễn Lâm thị trợn trắng mắt: "Mụ bớt nhảm , đưa thì bảo!"
"Không đưa! Không đưa! Có g.i.ế.c cũng nhiều tiền như thế!" Lưu Mai than nghèo kể khổ. Nhà mụ đúng là dành dụm chút ít, nhưng đừng là 150, đến 5 đồng mụ cũng nhất quyết bỏ cho thằng tạp chủng c.h.ế.t tiệt dùng.
Mụ mong nó c.h.ế.t bờ c.h.ế.t bụi ở càng sớm càng , còn chữa bệnh cho nó á? Mơ !
"Không đưa đúng ?" Nguyễn Lâm thị mụ hỏi.
Lưu Mai vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Lâm thị, trong lòng thon thót, cứ thấy gì đó , nhưng vẫn cứng cổ trả lời: "Không đưa! Không tiền!"
Nguyễn Lâm thị gật đầu, sang Hứa Kiến Lâm đang co ro trong góc cùng Nguyễn Kiến Quốc: "Kiến Lâm, chú là chủ gia đình, chú , tiền t.h.u.ố.c men cho con trai chú chú thật sự trả chứ gì?"
Hứa Kiến Lâm khó xử mím chặt môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-163-doan-tuyet-quan-he-2.html.]
Ông Lưu Mai, cả đội ngũ cán bộ thôn chằm chằm như thế, mặt mũi mà trả, truyền ngoài ông còn mặt mũi nào ai trong thôn nữa? Ông liếc Lưu Mai, miệng hé định thì Lưu Mai lao tới đánh.
"Hứa Kiến Lâm, cho ông , ông mà dám trả thì ly hôn với ông! mang con trai lấy khác, ông cứ ở mà sống với cái thằng tạp chủng c.h.ế.t tiệt đó !" Lưu Mai túm cổ áo ông, gào lên cảnh cáo, tiện tay cào một cái cổ ông.
Cổ đau rát, cộng thêm lời đe dọa của Lưu Mai, Hứa Kiến Lâm như bừng tỉnh, chẳng dám ho he gì nữa, chỉ lảng tránh ánh mắt, dám thẳng Nguyễn Lâm thị.
Phản ứng của ông, Nguyễn Lâm thị còn gì mà hiểu.
Dù sớm đoán kết quả, thậm chí còn mong chờ kết quả , nhưng bà vẫn cảm thấy xót xa cho Hứa Tư.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn như , vớ cha tệ bạc đến thế? Quả thực là tạo nghiệp!
Nguyễn Kiều Kiều cũng lo lắng tiểu phản diện bên cạnh. Dù ký ức về chuyện năm xưa, nhưng nàng cũng khó lòng tin nổi đời cha nhẫn tâm như .
Nhìn Nguyễn Kiến Quốc, hận thể dâng cả trái tim cho nàng, so với nàng, tiểu phản diện thực sự quá đáng thương, thảo nào động một tí là hủy diệt thế giới!
Hứa Tư cảm nhận ánh mắt đồng cảm từ bốn phía, chỉ chăm chú Nguyễn Kiều Kiều, như thể cảm nhận những ánh thương hại .
"Được!" Nguyễn Lâm thị Hứa Kiến Lâm khẩy một tiếng.
"Nếu các trả thì cũng chẳng còn gì để . Chỉ điều, hôm nay bí thư chi bộ, đại đội trưởng và ông bác Hai đều mặt ở nhà , thì chúng cho rõ ràng."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cảm giác bất an trong lòng Lưu Mai càng thêm nồng đậm, cau mày bà.