“Ha hả, Lưu Mai bà câu thấy đuối lý ?” Mụ dứt lời, đám đông vây xem liền ồ lên chế giễu.
“Chỉ nhà bà là đỏ, ngày nào cũng nhặt thỏ với gà rừng, chẳng thấy nhà chúng cái vận may đấy nhỉ?”
“ đấy, cũng đừng quá quắt quá, kẻo trời đ.á.n.h thánh vật đấy!”
“...”
Bên đang xúm chỉ trích Lưu Mai, Lưu Mai cãi tay đôi với thì bên rốt cuộc nổi nữa, bế thốc Hứa Tư chạy về phía trạm xá cuối thôn. Cũng nhớ dạo Hứa Tư thiết với nhà họ Nguyễn nên chạy tìm Nguyễn Lâm thị.
Khi Nguyễn Lâm thị nhận tin, bà đang cùng Nguyễn Kiều Kiều chuẩn bữa trưa. Nghe tin dữ, bà bật dậy, chạy ngay ngoài. Chạy nửa đường bảo Nguyễn Kiều Kiều đang chạy theo : “Kiều Kiều, cháu mau đầu thôn gọi bố cháu về, nhanh lên, bảo bố đạp xe ba gác về đây!”
Nói xong, đợi Nguyễn Kiều Kiều trả lời, bà chạy theo báo tin.
Nguyễn Kiều Kiều cũng dám chậm trễ, guồng chân chạy thục mạng đầu thôn.
Khi Nguyễn Kiến Quốc chở Nguyễn Kiều Kiều bằng xe ba gác đến trạm xá cuối thôn thì Nguyễn Lâm thị và Lưu Mai suýt chút nữa lao đ.á.n.h .
Nguyễn Lâm thị chỉ mũi Lưu Mai mắng té tát: “Con mụ độc ác lòng lang thú , tao cho mày , Tiểu Tư mà mệnh hệ gì, xem tao lên đồn công an kiện mày !”
“Mẹ.” Nguyễn Kiến Quốc bước tới, che chắn bên cạnh bà. Lưu Mai vốn định gạt tay Nguyễn Lâm thị đang chỉ mặt , thấy Nguyễn Kiến Quốc đến thì dám càn, lùi một bước, nhưng miệng vẫn chịu thua, nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía Nguyễn Lâm thị: “Liên quan quái gì đến bà, đây là chuyện nhà họ Hứa chúng , cần gì đến lượt bà già... chõ mũi !”
Lưu Mai định c.h.ử.i Nguyễn Lâm thị là "bà già đĩ thõa", nhưng thấy ánh mắt lạnh léo của Nguyễn Kiến Quốc, câu c.h.ử.i tục tĩu đành nuốt ngược trở .
“Chuyện quản chắc ! Nào, bác sĩ Lục, ông cho , Tiểu Tư rốt cuộc !” Nguyễn Lâm thị kéo bác sĩ trạm xá giữa đám đông, : “Ông cho họ đàn bà lòng đen tối đến mức nào!”
Bác sĩ Lục vốn dĩ dính chuyện , nhưng ông cảm thấy việc Lưu Mai quả thực quá quắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-159-muu-tinh-8.html.]
Ông bèn với Lưu Mai: “Thím Hứa , cũng tích đức một chút chứ, thể để thằng bé đói đến mức ? Đã ba ngày , đói thêm một ngày nữa thì là Đại La Thần Tiên cũng cứu nó!”
“Trời ơi...”
“Ba ngày á? Mụ Lưu Mai thật là...”
“Ba ngày ăn cơm, lòng con độc ác thế, bằng đá ?”
“Chứ còn gì nữa, ba ngày cho ăn cơm còn ép đứa bé tí teo lên núi săn thú, giờ thương cũng cho chữa...”
“ , ép nó săn!” Lưu Mai đối mặt với sự chỉ trích của thì hết đường chối cãi, cảm thấy oan ức c.h.ế.t, buột miệng : “Nó bao giờ ăn cơm ở nhà ! Đâu chỉ ba ngày nay mới ăn...”
Nói xong mụ mới kinh hoàng nhận cái gì, vội bịt miệng trợn tròn mắt.
Đám đông cũng bùng nổ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Thím Hứa, ý thím là thím bao giờ cho thằng bé ăn cơm hả?”
“Trời ơi, đời quả nhiên chỉ kế ác độc!”
“Bản ngày nào cũng ăn sung mặc sướng, thịt cá đầy mâm, cho con chồng một hạt cơm bụng, cái thói đời thật là...”
Bác sĩ Lục cũng ngờ sự việc tồi tệ đến thế, Lưu Mai với ánh mắt khác hẳn, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Thím Hứa, hành vi của thím là ngược đãi trẻ em, là vi phạm pháp luật, tù đấy.”
(Tác giả lảm nhảm một chút: Hai ngày nay bình luận và suy nghĩ của các bạn. Đối với một thắc mắc liên quan đến cốt truyện sẽ trả lời, còn những thắc mắc liên quan thì xin phép giữ bí mật nhé. Ví dụ như bạn hỏi tại Béo Miêu Nhi từng sách, cái liên quan đến cốt truyện phía , sẽ dần dần hé lộ, logic nha. Ngoài khi bình luận các bạn nhớ chấm 5 cho nhé, đừng chấm 4 3 , huhu...)