“Nói chuyện với cái ngữ ông đúng là thông nổi.” Thấy Hứa Kiến Lâm tin lời , Liễu Chiêu Đệ bực bội lườm ông một cái, tung chăn trùm kín đầu, xuống giường.
Hứa Kiến Lâm mụ: “Bà rõ thế mà còn dám ăn thịt nó mang về ?”
“... là... chẳng vì bố con ông ! Tại ông vô dụng, thì cũng sống sung sướng ở nhà lầu . Hứa Kiến Lâm cho ông , cái nhà tranh rách nát ở thêm một hai năm nữa thôi, ông liệu hồn mà kiếm tiền cho ...”
Liễu Chiêu Đệ lải nhải, càng càng hăng.
Hứa Kiến Lâm kiên nhẫn nữa, kéo chăn trùm kín đầu, lưng ngáy o o. Liễu Chiêu Đệ tức tối đạp cho ông hai cái thật mạnh, nhưng ông chẳng phản ứng gì, mụ đành hậm hực nuốt cục tức trong.
Lưu Mai vẫn luôn cảm thấy Hứa Tư dạo chút kỳ quái, nhưng cưỡng sức hấp dẫn của đống thịt, cho nên ngày hôm khi Hứa Tư mang thỏ về, mụ vẫn hớn hở nhận lấy.
Như thường lệ, mụ cổng nhà họ Nguyễn gọi với sang vài câu, thấy Nguyễn Lâm thị mụ cũng thấy thỏa mãn.
Cứ như , mụ liên tiếp ba ngày ăn các loại thịt khác . Đến ngày thứ tư, mụ sân chờ đúng giờ đó, còn ảo tưởng hôm nay con lợn rừng nào ?
Lợn rừng?
Lợn rừng là thể nào.
Chỉ thấy từ cuối thôn một chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng với mụ: “Thím Hứa, thím mau lên, con trai thím sắp xong !”
“Cái gì?!” Đầu óc Lưu Mai ong lên một cái, kéo xềnh xệch đến cuối thôn, nơi đó một vòng vây quanh!
“Mau tránh , tránh nào.” Người kéo mụ hô to, lập tức dãn nhường đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-158-muu-tinh-7.html.]
Suốt dọc đường Lưu Mai đầu óc mụ mị, cứ tưởng con trai là Hứa Thành, liền thét lên lao tới: “Ôi con ... con ...”
Câu đột ngột tắc nghẹn.
Bởi vì mụ thấy đó, trán đầy m.á.u Hứa Thành mà là Hứa Tư.
Mụ lùi một bước, vẻ mặt thương tâm biến mất trong nháy mắt, đầu trừng mắt kéo : “Bác Nguyên bậy bạ gì thế, đây thằng Thành nhà , sợ c.h.ế.t khiếp, suýt chút nữa thì lên cơn đau tim.”
“Thím Hứa, thím thế . Đây thằng Thành nhà thím, thì cũng là con trai nhà thím, con trai cả nhà thím mà!”
“ đấy, kế đúng là kế, bằng ruột , cái tốc độ lật mặt kìa.”
“Thôi đừng nhiều nữa, mau đưa đến trạm xá , chảy nhiều m.á.u thế , chậm chút nữa e là...” Có lắc đầu, thấy Hứa Tư mặt trắng bệch đất, trán bê bết máu, rõ ràng là sắp xong .
Lưu Mai trạm xá, lập tức xót tiền, bực dọc : “Có tí thương tích , cần gì trạm xá, tiền nhà các nên các xót chứ gì?” Nói mụ tiến lên đá đá Hứa Tư.
Người bên cạnh nổi, đẩy mụ .
“Thím Hứa, thím quá đáng đấy. Cho dù con ruột thì cũng là giọt m.á.u nhà họ Hứa. Mấy hôm thím còn khen nó giỏi giang cơ mà, giờ trở mặt nhanh thế?”
“Chứ còn gì nữa, đứa bé tí thế mà bắt nó săn thú, đúng là lòng đen tối.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Mấy bậy bạ gì đấy?” Lưu Mai thấy thế thì giãy nảy lên, hung dữ lườm : “Con mồi của nó là nhặt ! bắt nó săn bao giờ.”