Cho nên, chuyện e là còn tốn nhiều công sức lắm.
Nguyễn Lâm thị cũng chuyện dễ thực hiện, thở dài một , như thể thấy những rắc rối vô tận ...
Mà Hứa Tư ngoài cửa khéo đoạn , đôi mắt xanh lóe lên một tia thâm trầm, lặng lẽ rời .
Buổi chiều.
Nhân lúc Nguyễn Kiều Kiều đang ăn cơm, Hứa Tư lẻn ngoài, mãi đến hơn 4 giờ chiều mới từ núi , tay xách theo hai con gà rừng.
Nguyễn Kiến Quốc thấy từ tầng hai căn nhà đang xây dở, vội vàng chạy , lo lắng : “Cháu cái thằng bé lên núi nữa, an . Đưa gà đây cho bác...”
Nói định đón lấy gà rừng tay , sợ trong đội thấy, truyền đến tai Lưu Mai rước lấy phiền phức.
Hứa Tư đưa gà cho ông mà nghiêng tránh né.
Nguyễn Kiến Quốc ngạc nhiên .
“Tiểu Tư?”
“Mang về nhà họ Hứa.” Hứa Tư .
“Cháu mang về nhà cháu á?” Nguyễn Kiến Quốc nghi hoặc hỏi.
Hứa Tư gật đầu, nhưng vẫn đính chính một chút: “Nhà họ Hứa.” Trong lòng , đó là nhà của .
“Tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-153-muu-tinh-2.html.]
Hứa Tư trả lời. Hắn giỏi ăn , chuyện một lời hai lời cũng giải thích rõ , chỉ đành Nguyễn Kiến Quốc bằng ánh mắt bình tĩnh.
Nguyễn Kiến Quốc tưởng rằng rốt cuộc vẫn còn tình cảm với nhà họ Hứa, cho dù họ đối xử tệ bạc với như . Ông bất đắc dĩ thở dài, vốn dĩ cũng tham chút đồ của , chỉ là sợ chịu ấm ức, thấy liền : “Được , cháu mang về .”
Hứa Tư gật đầu, về phía nhà .
Nguyễn Kiến Quốc theo bóng lưng hồi lâu, mãi đến khi thợ xây gọi mới thu hồi ánh mắt.
Hứa Tư xách gà rừng đường lớn, ít thấy, hâm mộ tò mò hỏi han bắt gà ở . Hứa Tư vẫn như khi trả lời, phản ứng, cứ thế về cửa nhà họ Hứa.
Lưu Mai từ mất bao nhiêu gia cầm vẫn luôn hậm hực trong lòng, cái gì cũng thuận mắt, ngay cả Hứa Thành cũng mụ mắng cho mấy trận.
Hiện tại mụ đang trong sân c.h.ử.i đổng, chỉ ch.ó mắng mèo. Khóe mắt liếc thấy Hứa Tư xách hai con gà rừng ở cửa, lông mày mụ nhướn lên, vứt cái chổi tay chạy đón.
“Ôi chao, Tiểu Tư , con kiếm gà rừng thế , béo thật đấy. Mau, mau đưa xem nào, thịt cho con ăn một bữa trò nhé.”
Nói mụ đưa tay định đón lấy gà rừng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Hứa Tư tránh, để mặc mụ cầm lấy.
Hai con gà rừng mười mấy hai mươi cân xách nặng trịch tay, mụ híp cả mắt, nhe cả hàm răng vàng khè , Hứa Tư bằng ánh mắt dịu dàng hết mực, cứ như đang cục cưng bảo bối của .
Liếc thấy Nguyễn Lâm thị từ nhà bên cạnh , mụ lập tức ưỡn ngực, cao giọng gọi: “Thím Nguyễn xem , hai con gà rừng to , béo , là con trai mới mang về đấy. Người , rốt cuộc vẫn nhớ cội nguồn, họ Hứa vẫn là họ Hứa, chút ân huệ cỏn con của ngoài dụ dỗ .”
Nhìn Nguyễn Lâm thị sầm mặt lời nào, Lưu Mai sướng rơn trong bụng, còn cố ý hỏi thêm một câu: “Thím Nguyễn, thím bảo ?”
Nguyễn Lâm thị cái vẻ tiểu nhân đắc chí của mụ, hừ lạnh một tiếng, lười phản ứng . Chỉ là khi ánh mắt dừng Hứa Tư, bà chút phức tạp, nhưng rốt cuộc gì, sân.