MẸ TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỘC LẬP, KHÔNG KẾT HÔN, KHÔNG CHĂM CON - 7

Cập nhật lúc: 2025-11-17 16:17:33
Lượt xem: 947

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con bé bốn tuổi, đường nét khuôn mặt giống .

 

Nhìn chằm chằm rời, khiến khó chịu.

 

“Con bạn trai ?”

 

“Nếu , quen mấy đứa con trai, thể giới thiệu cho con.”

 

“Con gái mà, nên tranh thủ lúc còn trẻ yêu đương nhiều một chút, yêu nhiều thì dễ lừa .”

 

như một bậc tiền bối đang truyền đạt kinh nghiệm sống.

 

“Mẹ hồi trẻ yêu cũng ít, cuối cùng vẫn lừa?”

 

Sắc mặt chợt đổi, thể tin , trong mắt là đau đớn.

 

“Mẹ chỉ con sống suôn sẻ hơn chút, cần gì móc như thế?”

 

: “Mẹ thấy con khó , nhưng lúc nhỏ con còn khó hơn cơ. Mẹ quên ?”

 

Bà do dự một lát, mấp máy môi, đột nhiên bật lạnh.

 

“Mẹ cho con cuộc sống , dạy con học cách độc lập, thế mà cuối cùng con vẫn oán trách .”

 

“Nếu , con nghĩ thể đời, cuộc sống như bây giờ ?”

 

“Xem già , thật sự quên mất chuyện ngày xưa.”

 

về phía cô bé đang ngựa gỗ vòng ở đằng xa, cổ họng nghẹn như nhét một cục bông.

 

“Hồi con nhỏ, con ngủ với , dạy con độc lập, nũng nịu.”

 

“Giờ nó mè nheo, đòi dẫn chơi ngựa gỗ, lập tức đồng ý.”

 

“Cũng là con gái, bao giờ đối xử với con giống như với nó ?”

 

Không từng mong yêu thương.

 

từng cố gắng.

 

hề yêu . Chỉ chán ghét.

 

Sau đó, và bà gần như liên lạc suốt ba năm.

 

Có lúc gần như quên mất — thế giới còn một cùng chia sẻ huyết thống.

 

Cho đến một đêm khuya, nhận một cuộc điện thoại.

 

Là từ bệnh viện gọi đến — đột quỵ.

 

Nửa liệt, giường thể tự lo cho bản .

 

Nhìn phụ nữ từng chói sáng, độc lập, giờ ngay cả vệ sinh cũng cần giúp, thấy trong lòng phức tạp khó tả.

 

Bà thấy đến, đôi mắt đỏ lên, nước mắt trào .

 

gì đó, nhưng miệng điều khiển, hiểu bà đang gì.

 

qua ánh mắt, thể thấy bà hoảng sợ và bất lực.

 

xin nghỉ phép, chăm bà một tuần.

 

Tình hình của bà khá hơn chút, ít thể để hiểu.

 

“Già , chẳng gì nữa. May mà con chăm , yên tâm lắm.”

 

Thời gian đó, ngoài chăm sóc bà, còn gánh luôn nhiệm vụ đưa đón cô em gái nhỏ.

 

Bà nắm lấy tay , vẻ mặt đầy xúc động.

 

“Châu Châu, về sống với .”

 

“Giờ sức khỏe kém, em con còn nhỏ, con về giúp chăm sóc nó.”

 

“Sau còn nữa, nó là duy nhất của con đời, hai chị em nương tựa lẫn .”

 

nhẹ như , tự nhiên và đương nhiên sắp xếp tất cả, lấy tư cách một để đạo đức trói buộc .

 

【Mỗi đều là một cá thể độc lập, dựa chính , đừng phụ thuộc ai cả】

 

“Đó là lời từng dạy con. Mẹ quên ?”

 

thu dọn đồ đạc chuẩn rời : “Mấy ngày qua, con trả hết ân tình sinh thành.”

 

Từ nay núi cao sông rộng, cần gặp .

 

Bà hoảng loạn chống xuống giường, nhưng dậy ngã xuống sàn.

 

“Châu Châu, đừng .”

 

“Mẹ mấy năm qua lạnh nhạt với con, bù đắp.”

 

“Mẹ nhiều tiền, chỉ cần con đồng ý, sẽ cho con một phần.”

 

, chỉ thấy bà thật kiêu ngạo và ngu .

 

“Mẹ tưởng tiền là thể khiến một đứa trẻ trưởng thành ? Đã nhiều tiền như thì để cho nó, cần gì bắt con chăm sóc? Tự nhiên nó sẽ lớn thôi.”

 

Lời khiến mắt bà vụt tối sầm , đột nhiên bà toáng lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/me-toi-la-nguoi-phu-nu-doc-lap-khong-ket-hon-khong-cham-con/7.html.]

“Con nghĩ con khổ là do đúng ?”

 

“Hồi nhỏ bà ngoại chỉ lo kiếm tiền, chẳng quan tâm . Cuối cùng trưởng thành, sống cuộc đời .”

 

“Vậy mà bà bỗng phát hiện , cứ ép cưới gả sinh con.”

 

Bà chỉ , nhạo.

 

“Con thương bà ngoại nhất ? Nếu bà gieo cái nhân năm đó, kết quả hôm nay!”

 

“Con tưởng bà ngoại với con lắm, chẳng qua là vì bù đắp lầm với thôi!”

 

“Con thấy tủi , lẽ nào thấy tủi ?”

 

Bà đỏ cả mắt, giờ trông như một phụ nữ điên, còn chút tôn nghiêm nào.

 

mặt bà, thẳng mắt bà, cổ họng nghèn nghẹn.

 

, cũng tủi . Vậy hiểu con từng tủi thế nào.”

 

“Sinh con để giao nhiệm vụ cho bà ngoại, vì con là vết nhơ của nên từng quan tâm con.”

 

“Mẹ ? Thật con luôn hiểu lối sống mà theo đuổi. con thể tha thứ cho trút nỗi khổ của lên đầu con.”

 

Khi rời , lưng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, kèm theo tiếng xé gan.

 

Lần , đầu , chỉ thẳng.

 

Có thể, năm xưa cũng đáng thương.

 

tại nỗi đau của bà truyền sang ?

 

Bà là chịu khổ, cũng là kẻ gây đau khổ.

 

Ra khỏi phòng bệnh, Triệu Lạc Lạc chạy đến nắm tay .

 

“Chị ơi, chị cứ thế thật ? Không quan tâm nữa ?”

 

“Đó là của em. Không của chị.”

 

Một thời gian dài đó, Triệu Linh liên tục gửi tin nhắn cho , cũng chỉ là mấy lời đó.

 

Con khi già , lời cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

 

Không hiểu , mỗi gương, chẳng thấy bóng dáng của Triệu Linh khuôn mặt .

 

Ngược , Triệu Lạc Lạc từ nhỏ giống bà.

 

Chắc là vì tình yêu nền, nên ngay cả khuôn mặt cũng dễ “di truyền”.

 

Cuộc sống của ngoài công việc còn đủ sở thích, rảnh thì hẹn bạn bè chơi.

 

Chỉ là sắp 30 , vẫn từng yêu ai.

 

thích đàn ông.

 

Cũng yêu phụ nữ.

 

Dường như chẳng yêu ai cả — chỉ yêu chính .

 

Sinh nhật 30 tuổi, nguy kịch.

 

Trong điện thoại, giọng bà đứt quãng, như đang chịu đựng cơn đau dữ dội.

 

“Ba của con bé giành quyền nuôi con, xin con, hãy giúp , nuôi em con lớn khôn.”

 

im lặng, đáp.

 

, giọng run rẩy cầu xin:

“Châu Châu, sai … là …”

 

Lời dứt ngưng bặt. Mãi mãi dừng ở tuổi ba mươi của .

 

Trong đầu như một sợi dây bật , phát tiếng ù nhẹ nhàng.

 

bay đến thành phố B, lo hết hậu sự, luật sư đưa xem di chúc bà để .

 

“Đây là bộ tài sản của bà Triệu. Bà cả đời nợ cháu, để hết tài sản cho cháu, mong bù đắp phần nào.”

 

Bà để tài sản cho , nhưng tình yêu thì trao hết cho Triệu Lạc Lạc.

 

Khi Triệu Linh chôn cất, Triệu Lạc Lạc đặt chiếc vòng tay trong hũ tro cốt.

 

“Mẹ … đây là món quà duy nhất chị tặng , mang theo.”

 

Triệu Lạc Lạc cạnh, con bé mới tám tuổi.

 

Nhìn đầy dè dặt, gần nhưng dám — hệt như năm tám tuổi.

 

ngẩng đầu bầu trời, bà ngoại đang ở nơi .

 

“Thôi kệ.”

 

“Chúng về nhà.”

 

đưa tay với con bé.

 

Nó tròn mắt, bất ngờ nhào lòng .

 

(Toàn văn )

 

Loading...