MẸ TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỘC LẬP, KHÔNG KẾT HÔN, KHÔNG CHĂM CON - 4

Cập nhật lúc: 2025-11-17 16:16:36
Lượt xem: 520

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy trêu đến , bọn nó liền khoái chí.

 

Lên học, sự độc ác của bạn bè càng trực diện hơn.

 

Lần đầu đ.á.n.h ở trường là vì một nam sinh chế nhạo .

 

! Mẹ xa thôi!”

 

“Nói dối! Mẹ bảo mày bỏ mày theo trai !”

 

“Mày , cũng chẳng cha! Mày là con hoang!”

 

lao tới đẩy ngã thằng đó, đ.á.n.h túi bụi.

 

Không hiểu cô giáo gọi điện đến .

 

Bà đưa điện thoại cho : “Mẹ con gọi.”

 

điện thoại, lòng hoang mang.

 

Khi đ.á.n.h sợ, nhưng lúc sắp , thấy hoảng loạn.

 

run rẩy cầm máy, giọng bà từ bên vang lên sắc lạnh, khiến mặt đỏ bừng.

 

“Triệu Bảo Châu, con 14 tuổi , còn nhỏ nữa, mà đ.á.n.h !”

 

“Bà ngoại nuôi con kiểu gì mà con như gái hư ngoài phố ? Mẹ nuôi con ăn học để con trả ơn như thế ?”

 

“Con đ.á.n.h bạn, mau xin bạn ! Mẹ nhận thêm cuộc gọi kiểu nữa!”

 

Khi bạn đánh, mặt cào xước cũng , nhưng lúc òa.

 

Trong văn phòng, bạn nam chăm sóc tỉ mỉ lau vết thương.

 

Còn bắt nạt – đang gánh chịu sự trách móc.

 

“Mẹ hỏi tại con đ.á.n.h , mắng con ngay từ đầu là ?”

 

Mẹ lạnh giọng: “Học mấy chữ là dám cãi ? Đánh mà còn đòi lý lẽ?”

 

“Vì đáng đánh!”

 

Nghe , bạn trai nổi giận: “Loại học sinh đuổi học!”

 

“Mẹ nó cũng gì, nó giống y chang! con học cùng loại !”

 

Chưa kịp quyết định từ trường, bà ngoại gọi bảo về nhà ngay.

 

Ông ngoại... mất .

 

xin nghỉ ba ngày, ở bên bà ngoại lo hậu sự cho ông ngoại.

 

Lần , cuối cùng cũng đợi đến Tết mới về.

 

Nhìn thấy bà, bao nhiêu cảm xúc kìm nén bấy lâu của bà ngoại cuối cùng cũng bùng nổ.

 

Bà ôm lấy , đ.ấ.m vai bà , chất vấn tại bây giờ mới chịu về.

 

Ông ngoại đến lúc cuối đời còn kịp thấy con gái .

 

Mẹ chỉ để mặc bà phát tiết, một lời, vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng.

 

Thật khâm phục bà, trong tình huống như mà còn thể che giấu cảm xúc.

 

Sau mới — bà căn bản hề cảm xúc.

 

Xử lý xong hậu sự cho ông ngoại, thêm, lập tức trở về thành phố lớn thuộc về bà .

 

Trước khi , bà gọi , nhíu mày mặt : “Đây là do hôm đó đ.á.n.h ?”

 

gật đầu.

 

“Tuy con là một cá thể độc lập, nhưng với tư cách , vẫn một câu — học hành cho , bớt gây chuyện !”

 

“Mẹ bận, thời gian xử lý những chuyện linh tinh của con.”

 

mím môi, cúi đầu, cuối cùng vẫn với bà lý do đ.á.n.h .

 

Bà… sẽ hiểu .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/me-toi-la-nguoi-phu-nu-doc-lap-khong-ket-hon-khong-cham-con/4.html.]

Biết chuyện của , bà ngoại đau lòng hỏi: “Châu Châu đáng thương của bà, đau ?”

 

Mới vài ngày khi ông ngoại mất, bà ngoại già nhiều.

 

an ủi bà: “Con đ.á.n.h mạnh lắm, nó chiếm lợi .”

 

Bà ôm lấy , khẽ vuốt tóc , đôi mắt đỏ hoe, đầy nước.

 

“Đều tại bà… đều tại bà…”

 

ôm bà: “Không tại bà , là tại nó hỗn láo.”

 

bà ngoại giống như ám ảnh, miệng ngừng lẩm bẩm ba chữ .

 

Trường đuổi học , nhưng ghi một nặng để răn đe.

 

Danh tiếng dám đ.á.n.h với con trai của lan , cộng thêm những lời đồn về , chẳng ai dám mặt nữa.

 

Đương nhiên cũng chẳng ai dám bạn với .

 

Năm thứ hai khi ông ngoại mất, bà ngoại cũng đổ bệnh nặng.

 

Mẹ vẫn bận, thời gian về chăm bà, thuê một chăm sóc.

 

Hôm chăm sóc đến, bà ngoại lập tức đuổi !

 

với bà: “Ngày xưa bảo kết hôn là để bầu bạn, lúc già nương tựa. Giờ vẫn nghĩ như ?”

 

Bà ngoại giận đến mức giường bệnh còn đ.ấ.m n.g.ự.c .

 

“Là của … đến giờ nó vẫn hận chuyện ngày xưa ép nó kết hôn sinh con.”

 

Bà nắm lấy tay , mắt đầy nước.

 

“Chỉ tội cho Châu Châu của bà…”

 

“Nó ghét con, mà là hận bà.”

 

“Bao nhiêu năm nay nó về, quan tâm nhà cửa… Bà tưởng thời gian lâu sẽ nguôi. Là Bà sai .”

 

khuôn mặt đẫm nước mắt của bà, cũng theo.

 

nên hận bà ngoại ?

 

bà là đối xử với nhất đời .

 

Bà ngoại mất khi học lớp 11.

 

Lúc lâm chung, bà nắm tay , tưởng .

 

“Tiểu Linh, con về !”

 

nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, cố nén nước mắt mà gật đầu.

 

Bà mỉm mãn nguyện: “Về là … Lần vài ngày nhé. Mẹ nhớ con, Châu Châu cũng nhớ con.”

 

hiểu — đối xử với bà lạnh nhạt như thế, nhưng đến lúc c.h.ế.t, bà vẫn nhớ về .

 

Cùng là , mà bà đối với lạnh lùng như lạ.

 

Bà ngoại mất trong vòng tay , gọi cho liên lạc .

 

Xem WeChat của bà, mới bà đang du lịch nước ngoài.

 

Rõ ràng khi bà chuyến đó, bà ngoại bệnh nặng.

 

thời gian về, nhưng thời gian chơi.

 

Nhờ họ hàng giúp đỡ, lo xong hậu sự cho bà.

 

Mẹ thấy tin nhắn để thì về, nhưng là ngày thứ bảy khi bà ngoại mất.

 

“Đã bảo cần về nữa, hậu sự xử lý xong mà.”

 

Đứng ở cổng trường, phụ nữ đột nhiên tới tìm , lạnh lùng bước qua bà.

 

“Con xem bà chôn ở , xem.”

 

bà, ngoài vẻ tiều tụy đôi chút, còn chẳng khác gì đây.

 

Loading...