Trong ba tháng đó, thèm hỏi ốm đau gì , cũng chẳng quan tâm ông bà ngoại sức khỏe .
Bà bận việc, bận khắp nơi du lịch, bận tìm "trai trẻ" để giải sầu.
Tết đến, cuối cùng cũng về nhà.
Bà ngoại vì giúp lấy lòng nên dạy gọi “” từ khi bà về.
cứ học , đến cả mấy từ phức tạp như “”, “dì” đều , chỉ riêng từ “” là .
Mẹ về nhà đúng ngày 28 tháng Chạp – cũng chính là sinh nhật .
Sáng sớm, bà ngoại dậy chuẩn một bữa tiệc tối thật phong phú.
Ông ngoại thì đang bận chẻ củi, vì mùa đông ở quê đốt củi sưởi ấm.
tròn một tuổi, còn lảo đảo, nhưng vẫn chạy giúp ông nhặt củi.
Ông ngoại đầy yêu thương, : “Châu Châu , mau về nhà thôi, con sắp về .”
Dù bình thường ông nhiều, mỗi gọi video với cũng chẳng mấy câu.
, trong lòng ông vui khi về.
Tin sắp về lan khắp làng.
“Ông Triệu , con gái ông sắp về ? Năm nay chắc kiếm bộn tiền nhỉ?”
Trong làng bà Vương – chuyên hóng chuyện và thêm mắm dặm muối rêu rao khắp nơi.
ghét bà nhất, mỗi bà đến là chắc sẽ mấy lời khiến ông bà ngoại tức giận.
“Kiếm cơm ăn thôi.”
Ông ngoại vẫn lưng chẻ củi, thèm ngẩng đầu, rõ ràng là chuyện.
bà Vương như hổ, thản nhiên phịch xuống bậc thềm bắt đầu chuyện.
“Nói chứ con bé Triệu Linh nhà ông nay chắc cũng hơn ba mươi , định nuôi con một luôn , tính kiếm chồng nữa ?”
“ thật, phụ nữ thì cần mạnh mẽ quá, vẫn nên tranh thủ lúc còn trẻ mà kiếm một đàn ông. Dù con thì cũng vẫn tìm ly hôn một, hai .”
Việc sinh từng tạo nên nhiều lời đàm tiếu trong làng.
Một cô gái chồng mà sinh con, trong mắt nhiều vẫn là điều khó chấp nhận.
“Mợ Vương, nếu mợ thích mấy ông chồng cũ như thế, thì mợ cưới luôn .”
Mẹ mặc áo đen, giày cao gót, tóc dài uốn lượn, tay kéo vali, đó khí chất ngút trời.
Bà mà như , đầy giễu cợt.
Bà Vương yên nữa, phắt dậy: “Linh về ? Gì mà thế, mợ chỉ là lo cho cháu thôi mà.”
“Mợ thật nha, đừng khinh mấy ông ly hôn. Dù cháu cưới, nhưng mang theo một đứa nhỏ như , chắc mấy đó thèm.”
“Mấy ông ba vợ ba như , con trai mợ năm năm nay vẫn kiếm vợ mới? Không kiếm đấy chứ?”
Con trai bà Vương ly hôn hai , vẫn con. Giờ tìm vợ mới nhưng chẳng ai thèm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/me-toi-la-nguoi-phu-nu-doc-lap-khong-ket-hon-khong-cham-con/2.html.]
Nói về mỉa mai khác, vẫn là cao thủ.
Ông ngoại thấy về, vui, liền bế về phía bà, chỉ dạy : “Châu Châu, đây là con, gọi một tiếng !”
phụ nữ mặt – xinh nhưng xa lạ.
đầu ôm chặt cổ ông ngoại, chui lòng ông.
“Nó ít gặp con nên lạ lẫm.” Ông ngoại vỗ nhẹ lưng , nhẹ nhàng giải thích với , nhét lòng bà, “Con ôm nó , quen sẽ quen thôi.”
“Sao nó bẩn thế, đừng để bẩn quần áo của .” Mẹ ghét bỏ đẩy , kéo vali thẳng nhà.
Khi ngang qua , tóc bà lướt qua mặt .
Mùi hương xa lạ.
Đó... là mùi của ?
Sinh nhật , bà ngoại nấu cho một bát mì thật mềm, đút từng muỗng cho .
“Hôm nay là sinh nhật Châu Châu, con ăn thật khỏe, lớn lên khỏe mạnh.”
trong lòng bà ngoại ăn mì, len lén phụ nữ xa lạ bên cạnh.
Bà ngoại để ý thấy ánh mắt của , liền với : “Châu Châu hỏi mang quà sinh nhật gì cho con bé ?”
Mẹ liếc một cái, nhíu mày: “ nhớ sinh nhật nó, chẳng chuẩn gì cả.”
Sắc mặt ông bà ngoại chợt khó coi.
Có nào nhớ sinh nhật con , huống hồ mới chỉ mới tròn một tuổi.
Mẹ tháo một chiếc vòng vàng tay xuống, nhét tay : “Chiếc vòng bảy tám chục nghìn đấy, tặng cho con.”
Bảy tám chục nghìn với chẳng khái niệm gì, chỉ giống như một món đồ chơi từng thấy.
tò mò bỏ miệng cắn, nước dãi chảy đầy tay.
Mẹ ghét bỏ lau tay: “Sao còn chảy nước miếng, bẩn c.h.ế.t .”
Bà ngoại lau miệng cho , giải thích: “Châu Châu thích món quà tặng đó.”
Mỗi năm chỉ về nhà một dịp Tết, mỗi ở quá năm ngày.
Bà ngoại luôn níu kéo: “Con thể ở thêm vài ngày ? Cả năm Châu Châu mới gặp con một , còn chẳng với chút nào.”
“Dù gì cũng về thôi, ở lâu mấy ngày thì về vẫn lạ lẫm, chẳng ý nghĩa gì.”
Mẹ vốn luôn đặc biệt, ai thể đổi quyết định của bà.
Dù là ông bà ngoại, đều thể trói buộc bà.
Mùa hè năm lên bốn, đến tuổi mẫu giáo.
Bà ngoại gọi điện cho , hỏi khi nào đón về chỗ bà sống.
“ thực sự thời gian chăm nó, cứ để nó học ở quê . Mỗi tháng sẽ gửi thêm tiền cho hai .”