mở mắt , liền thấy trong phòng một phụ nữ đang .
bật dậy: “Chị Hiểu Vân!”
Người mặt , chính là mà vẫn luôn tìm kiếm, Vu Hiểu Vân.
Chị hơn năm tuổi, là lớn lên cùng ở trại trẻ mồ côi.
Từ nhỏ, chị với , , chị thi đậu Đại học Y khoa, càng coi chị là thần tượng.
Chỉ là hai năm , chị mất tích.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
tìm khắp nơi tung tích của chị , nhưng tài nào tìm .
Cho đến một trong một bức ảnh ở trại trẻ mồ côi, thấy hình ảnh chị và Trần Phong cùng .
chợt cảm thấy, Trần Phong thể liên quan mật thiết đến sự mất tích của chị Hiểu Vân.
tiếp tục điều tra, phát hiện bí mật của quê Trần Phong.
Nơi đây, thể liên quan đến một vụ án buôn bán nội tạng .
Tuy nhiên, bằng chứng thì thể bắt , tự tiện làng để điều tra cũng khó khăn.
Hơn nữa, về những kẻ mua hàng mà họ liên lạc với bên ngoài, gì.
Cuối cùng, chọn cách giả dạng sinh viên, tiếp cận Trần Phong.
Rồi, như ý , đến ngôi làng .
…………
Chị Hiểu Vân , trong ánh mắt tràn đầy sự thể tin : “Hiểu Thi, thật sự là em!”
Mắt đỏ hoe gật đầu: “Chị Hiểu Vân, em cuối cùng cũng tìm thấy chị .”
Chị Hiểu Vân bất lực, chị dập điếu thuốc trong tay, đặt gạt tàn : “Hiểu Thi, em thật ngốc quá, tại em tự dấn nguy hiểm đến đây?”
“Bây giờ bản chị còn khó lo xong.”
lời chị Hiểu Vân , khó hiểu: “Chị Hiểu Vân, ở vị trí của chị bây giờ, chỉ cần chị chịu, nhất định thể liên lạc với bên ngoài.”
“Chúng nhất định cơ hội tóm gọn cả ổ .”
Chị Hiểu Vân lắc đầu: “Hiểu Thi, mối quan hệ của Lôi Ca thật sự lớn, còn canh chừng chị chặt, chị cách nào liên lạc với bên ngoài cả.”
“Ngay cả việc hôm nay chị thể tự đến đây, cũng là vì bố con nhà Trần Phong thể đè ép em, nên mới bảo chị đến khuyên em.”
sững sờ, nước mắt tự chủ mà rơi xuống: “Chẳng lẽ… chúng chỉ thể chịu thua như ?”
Chị Hiểu Vân , mắt đỏ hoe: “Hiểu Thi, chị ngờ em đến cứu chị. Chị là trẻ mồ côi, nơi nương tựa, năm đó Trần Phong chính là lợi dụng thế mồ côi của chị, dù mất tích cũng ai quan tâm, nên mới coi chị là mục tiêu, lừa chị đến đây.”
“Xem , cũng đối với em như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/me-cua-ban-trai-toi/9.html.]
lắc đầu: “Chị Hiểu Vân, ai quan tâm chị , chị còn nhớ viện trưởng ? Sau khi chị mất tích, viện trưởng ngày nào cũng tìm chị, lúc đó bản bà bệnh, nhưng bà chịu chữa bệnh, bà tìm thấy chị…”
“Cuối cùng, viện trưởng qua đời, khi mất bà nắm tay em , dặn em nhất định tìm thấy chị, đưa chị về trại trẻ mồ côi, dù là chỉ với bà mộ thôi cũng …”
nghĩ đến cảnh viện trưởng qua đời hai năm , kìm nữa, bật nức nở.
Chị Hiểu Vân lời , trong ánh mắt lóe lên vẻ thể tin , khoảnh khắc tiếp theo, chị cúi đầu xuống, bịt miệng , phát tiếng nức nở.
Hai chị em chúng ôm nức nở.
Mãi , chị Hiểu Vân mới nắm lấy tay , nhẹ nhàng : “Hiểu Thi, chị thoát nữa , chị còn cách nào thoát , nhưng em thì thể!”
kinh ngạc chị Hiểu Vân, hiểu chị gì.
Chị Hiểu Vân tiếp tục : "Ngày mai là ngày Lôi Ca đến đây đưa em , cũng là ngày làng xuất hàng. Mọi trong làng sẽ vận chuyển hàng hóa, lúc đó chị sẽ sắp xếp một chiếc xe, chờ sẵn ở đầu làng lúc năm giờ sáng. Đây là chìa khóa phòng, em cầm lấy, đến lúc đó thì trốn ngoài."
"Tài xế xe là của chị, tuyệt đối đáng tin."
Chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay vẫn còn ấm của chị Hiểu Vân. siết chặt chìa khóa, "Chị Hiểu Vân, chúng cùng !"
Chị Hiểu Vân lắc đầu, "Hai chị em thể chạy thoát . Em tự chạy , đến báo cảnh sát, nhất định chạy thoát!"
chị Hiểu Vân, há miệng, "Chị Hiểu Vân..."
Ánh mắt chị Hiểu Vân thẳng , "Hiểu Thi, hãy để chị bảo vệ em cuối nhé."
nén nỗi đau trong lòng, gật đầu.
Không lâu , chị Hiểu Vân trang điểm xong, mở cửa ngoài.
thấy tiếng bố Trần Phong vọng tới, "Thế nào ? Con bé chịu lời ?"
"Đương nhiên , chỉ là một đứa con gái nhỏ thôi, chỉ cần hù dọa, mà còn dỗ dành nữa."
Bố Trần Phong vui vẻ, "Vẫn là cô bản lĩnh!"
tiếng động bên ngoài dần xa, đó chạy đến bên cửa sổ .
Chị Hiểu Vân lên một chiếc BMW màu trắng, lái xe rời .
Trong mắt , một tầng lạnh lẽo nổi lên.
Tối, gọi món cơm chiên. Bố Trần Phong vui, nghĩ rằng thông suốt, liền bảo Trần Phong cho .
ăn xong cơm chiên, lên giường ngủ.
Chiếc chìa khóa giấu trong búi tóc củ tỏi đầu, tuyệt đối an .
Đêm đó, Trần Phong vẫn đến. , tối nay họ sẽ di chuyển t.h.i t.h.ể và nội tạng, để vận chuyển ngoài.
chiếc đồng hồ treo tường, lặng lẽ chờ đợi năm giờ sáng đến.