MẸ CHỒNG CHỈ THƯƠNG CON GÁI, COI CON DÂU NHƯ NGƯỜI LÀM - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-30 17:19:00
Lượt xem: 103
Hôm nay chị chồng và em chồng lại đến.
Khi tôi rửa nồi xong bước ra khỏi bếp, phát hiện trên bàn ăn không còn chỗ cho tôi nữa.
Trên bàn chỉ còn vài lá rau nằm trơ trọi trong đĩa, còn thịt và hải sản thì chẳng còn gì.
Tôi liếc nhìn chồng, quyết định không nhịn nữa:
"Chúng ta ly hôn đi."
Chồng tôi vẻ mặt đầy khó hiểu:
"Chỉ vì không còn đồ ăn mà đòi ly hôn? Em bị điên à?"
Bố mẹ chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn:
“Con gái tôi đến nhà ăn bữa cơm, cô lại dám lấy đó ra dọa ly hôn? Ly luôn đi! Để sau này tôi kiếm được một cô con dâu biết điều hơn cô !"
Con trai tôi cũng lộ rõ vẻ bực bội:
"Mẹ, tại mẹ làm chậm quá đấy thôi! Chị với em gái bố là khách, tất nhiên phải ưu tiên họ rồi!"
"Chỉ vì chuyện nhỏ xíu mà đòi ly hôn? Mẹ không thấy mất mặt à?"
"Với lại mẹ cũng chỉ biết rửa bát nấu cơm, làm gì kiếm được tiền như hai cô của con? Họ còn nói sau này sẽ mua xe, mua nhà cho con nữa!"
"Con nói cho mẹ biết, nếu ly hôn, con sẽ không theo mẹ chịu khổ đâu!"
Ngay lúc đó tôi quyết định — không chỉ không cần người chồng này nữa, mà đến cả đứa con trai này... tôi cũng không cần.
—----------
Chị chồng – Giang Nguyệt – thấy tôi như vậy, lướt qua một tia khinh miệt, rồi giả vờ áy náy:
"Tiêu Tiêu à, em đang chê chị với em gái chị về nhà quá thường xuyên đúng không? Vậy sau này tụi chị bớt về, được chưa?"
Em chồng – Giang Tinh – cũng nhanh chóng hùa theo:
"Chị dâu à, tụi em chỉ vì nhớ ba mẹ nên mới thỉnh thoảng về thăm, chị đừng giận nhé. Chị mà như thế thì tụi em không dám về nhà nữa đâu."
Nhìn hai người phối hợp ăn ý như diễn tuồng, người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi là một người chị dâu ích kỷ cay nghiệt, không cho con gái đã lấy chồng về thăm nhà mẹ đẻ.
Trước kia, tôi đã từng nhịn, nhưng bây giờ thì không muốn nhịn nữa.
Tôi tháo tạp dề ra, ném qua một bên, lạnh lùng bật cười:
"Gọi là thỉnh thoảng về nhà à? Trong một tuần chỉ có hai ngày không về, còn lại ngày nào cũng có mặt ở đây!
"Hai ngày không về ấy, là vì con chị đi học thêm, còn con em phải đi học nhảy, đúng không?"
Hai người bị tôi nói cho cứng họng, không nói được câu nào. Cuối cùng là mẹ chồng mở miệng bênh vực:
"Liễu Tiêu Tiêu, đây là nhà của tao, con gái tao muốn về khi nào thì liên quan gì đến mày?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/me-chong-chi-thuong-con-gai-coi-con-dau-nhu-nguoi-lam/1.html.]
Tôi cười lạnh:
"Bà mua đồ ăn à? Hay bà là người nấu cơm?"
"Còn căn nhà này, bà có mua đồng nào không?
Là tôi và Giang Hoa cùng góp tiền mua, mỗi người một nửa."
Nghe đến đây, Giang Hoa không nhịn được nữa, lập tức trách móc tôi:
"Liễu Tiêu Tiêu, chẳng phải chỉ thiếu cho em một ít đồ ăn thôi sao? Lần sau tụi anh để phần nhiều hơn là được mà."
"Chuyện nhỏ xíu cũng làm ầm ĩ lên, khiến anh rể với em rể khó xử biết bao."
Tôi nhìn sang hai người đó, đúng là sắc mặt khó coi thật.
Nhưng tất cả là do tôi quá nhẫn nhịn, nuông chiều họ mà ra.
Ngày mới cưới, tôi từng mong có thể sống hòa thuận với đại gia đình.
Thêm nữa, hai chị em chồng đều lấy chồng gần, thi thoảng về ăn cơm, tôi cũng vui vẻ tiếp đãi.
Dù họ chưa bao giờ mang theo gì, ăn xong còn xách đủ thứ mang về.
Mỗi lần chị chồng thích mỹ phẩm mới tôi mua, mẹ chồng lập tức bảo chị ấy mang về.
Em chồng không thích mỹ phẩm, nhưng lại mê túi xách và đồ chơi tôi mua từ nước ngoài, hễ cô ấy ưng cái gì, mẹ chồng cũng đưa luôn không hỏi tôi câu nào.
Chưa từng mua nổi quả cam trái táo, mỗi lần về nhà là tôi phải tự đi chợ từ sớm, nấu nướng một mình trong bếp, còn mẹ chồng thì ngồi nhàn nhã nói chuyện phiếm với các con gái.
Chồng tôi, cha chồng và hai anh rể thì tụ lại đánh mạt chược, vui như hội.
Con trai tôi – Giang Hạo – thì như chân chạy việc, lúc nhặt đồ chơi, lúc đút hoa quả cho hai đứa cháu.
Chỉ có tôi là quay như chong chóng trong bếp, đến lúc ra ngoài thì đã không còn chỗ ngồi, chỉ được ăn mấy cọng rau còn sót lại.
Từng chút từng chút một, họ được đằng chân lấn đằng đầu, từ một tuần một lần thành năm lần.
Mỗi lần tôi nói với chồng mình rằng tôi mệt, xin họ đừng về nhiều quá, anh ta chỉ nói:
"Chị với em gái anh cũng là con gái đã lấy chồng, chẳng lẽ em nỡ không cho họ về thăm nhà?"
Tôi nghĩ đến việc mỗi lần về nhà mẹ đẻ còn phải nhìn sắc mặt em dâu, nên đều nhịn.
Tôi đã sống như vậy suốt 5 năm.
Nhưng hôm nay, tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Vì tôi cảm thấy, sống trong ngôi nhà này... tôi thua cả một con chó.