Vừa dứt lời, điện thoại gọi từ quê lên: mời Hứa Ngôn về "vỗ đầu sư tử".
Thì là ngày Đông Chí hằng năm, làng của Hứa Ngôn tổ chức lễ hội múa lân.
Trước khi múa lân, sẽ mời những thành đạt trong làng lên “vỗ đầu sư tử”, mang ý nghĩa chúc phúc cho lớp trẻ tương lai xán lạn.
Nghe Hứa Ngôn kể về lễ hội làng khá vui nhộn, vốn thích mấy phong tục truyền thống thế nên cũng theo về cùng .
Hứa Ngôn để ở với vợ của một bạn thuở nhỏ của , còn dặn đừng lung tung, mới việc của .
mà thì dễ, trong làng nhỏ tụ tập đông đủ, bao lâu vô tình chạm mặt cả nhà Hứa.
Bà đang khoe khoang nào là con trai, cháu trai tài giỏi cỡ nào.
Tiểu Hổ lỡ tay đ.á.n.h cô bé cùng bàn, Hứa hề hề:
Con trai khỏe mạnh chứ, con gái thì nên nuôi mềm yếu quá.
Phụ bên , châm chọc :
Ừ thì khỏe, cũng giống cha nó, mổ heo nuôi heo thôi.
Nuôi heo thì ? Nhà cô ăn thịt heo ? Con kiếm ít tiền , ai mà chẳng khen nhà xây .
Mẹ Hứa chẳng thèm để bụng.
mà Tiểu Hổ nhà nuôi heo , thầy cô , nó thông minh lắm, Thanh Hoa Bắc Đại!
Thật ? Nó thi xếp chót lớp đó nha.
Cô bé đ.á.n.h lè lưỡi trêu, cả đám ồ lên.
Mẹ Hứa vui chút nào:
Con trai thường phát triển chậm mà! Lên cấp hai là thôi! Thầy cô nó thông minh nhưng chịu cố gắng.
đúng ! Bà ơi, Tiểu Mai chú hai cháu giỏi lắm, cháu cũng tiến sĩ giống chú hai!
Mẹ Hứa hừ lạnh một tiếng:
Giỏi cái gì mà giỏi, cháu còn giỏi hơn chú hai, hậu tiến sĩ cơ!
nhịn bật .
Chị Trương bỗng huých nhẹ , chỉ chiếc nhẫn vàng lấp lánh tay Hứa:
Mẹ Hứa chịu chi ghê, chiếc nhẫn là kiểu mới của nhà Kim Phụng đúng ? mới thấy gần đây, giá cao lắm đấy!
Đó là nhẫn của . nhiều, cũng chẳng định che giấu cho bà . Ai ngờ Hứa tai thính quá.
Cô bậy bạ gì đấy?
Chắc bà sợ đòi , nên sàn sạt bước đến.
cũng sợ, cố tình to:
, dì , cái nhẫn mà dì mượn để dự tiệc hôm , bao giờ trả cho ?
Đây là của ! Của cô cái gì?
Mẹ Hứa như thể giẫm trúng đuôi, giọng vút cao đến tám tông, gào lên:
Mọi ! Cái gì mà mượn nhẫn chứ? Đây là sính lễ bên nhà đưa! Hàng của hồi môn từ nhà đẻ đấy, cô thấy là giành ? Cô nghèo đến hóa điên hả?
Mấy ông bà lớn tuổi xung quanh bà kêu t.h.ả.m thiết thì tin luôn ba phần.
đấy, nhớ bà Vương nhiều đồ lắm, con dâu cả ngày nào cũng khoe khoang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/me-chong-chi-cho-mot-ngan-sinh-le-toi-dan-ban-trai-ve-o-re/4.html.]
Ôi trời, cô con dâu mới thua xa con dâu lớn, cưới mà nhòm ngó đồ nhà chồng.
Nhìn thì vẻ đàng hoàng, ai dè... Hứa Ngôn chỉ học, chứ !
Khoan ? Một phụ Tiểu Hổ đ.á.n.h chen lời Hôm bà chẳng chiếc nhẫn đó là con trai mua tặng ? Giờ thành của hồi môn ?
Mẹ Hứa nghẹn họng.
À… nhớ nhầm ?!
Bà còn cố vắt hai giọt nước mắt:
Trời ơi, mà khổ, sinh đứa con thứ chẳng thiết gì, giờ còn tìm đứa con dâu, cưới bắt nạt bà già ...
Nghe bà đổ cho Hứa Ngôn, lửa giận trong lòng bốc lên.
Dì , nhẫn chắc chắn thể là đồ hồi môn của dì. Đây là mẫu mới nhất của Kim Phụng, bên trong còn khắc tên . Dì thử xem?
Mọi liền vây hóng chuyện.
Mẹ Hứa ép lùi hai bước. lúc đó, Tiểu Hổ đột nhiên tháo nhẫn tay bà .
Bà cháu lừa … Á, bên trong đúng là chữ nè! Chữ Đinh… Đinh gì nhỉ?
Đinh Vy. đột nhiên thấy Tiểu Hổ đáng yêu quá chừng.
Nếu là hồi môn của dì thì khắc sẵn tên từ , con dâu dì ?
Mọi ồ lên.
Thôi nào, hiểu lầm cả thôi. Con trai lớn cũng từng mua cái giống cho , chắc già , mắt kém, cầm nhầm mà.
Mẹ Hứa lúng túng chống chế, còn tin thì tùy từng .
Không ngờ lấy chiếc nhẫn dễ như . lúc đó, buổi múa lân sắp bắt đầu. Một ông cụ chạy tới hỏi:
Con trai bà ? Bảo nó lên "vỗ đầu sư tử" .
Mẹ Hứa vẫn đang tức vì đòi nhẫn, phấn chấn, đẩy Tiểu Hổ:
Mau, gọi ba con.
Ông cụ nâng kính lão, ngạc nhiên:
Con bà mà con lớn thế ?
Mẹ Hứa để tâm, xuống trở "nữ hoàng tám chuyện".
Mọi cũng tấm tắc khen:
Bà Vương phúc thật, mỗi năm chọn mấy "vỗ đầu sư tử" thôi mà.
Năm nay còn chọn ít hơn, chỉ năm .
Con trai lớn nhà từ nhỏ giỏi giang, năm ngoái nuôi heo còn đạt giải ở thành phố đấy. Được làng tặng giải là bình thường thôi!
Bà toe toét, nhai hạt dưa đầy đắc ý.
Múa lân bắt đầu !
Tiếng trống vang lên, đổ dồn về phía sân khấu.
Mẹ Hứa chen lên đầu:
Nhường đường! Con trai ở đó!