Me And Thee - Cảnh báo chú ý #36

Cập nhật lúc: 2025-10-23 05:49:39
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Plub bước tự tin hành lang khi thư ký đồng ý cho cô gặp CEO - đúng hơn, khi cô liên lạc dẫn thẳng đến văn phòng .

“Gần đây tâm trạng của ngài Thee khó đoán,” Mok cảnh báo với nét mặt nghiêm trọng. Khi ngang qua các nhân viên, nhận thấy nhiều mang vẻ căng thẳng. “Anh luôn nghiêm khắc trong công việc, nhưng dạo cực kỳ tỉ mỉ.”

Plub nhíu mày nhẹ, nhưng chỉ gật đầu. Không khí dường như bình lặng hơn cô tưởng. Cô hình dung cảnh tượng “ông trùm nổi giận” cổ điển - la hét, ném đồ - nhưng nhớ thái độ điềm tĩnh của ngài Thee khi họ ăn shabu, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Mok gõ cửa văn phòng lớn khi thông báo sự mặt của cô. Bên trong, đàn ông cao ráo chiếc bàn khổng lồ, xung quanh là núi tài liệu. Anh chỉ dừng tay khi Plub bước .

Theerakit ngẩng lên, khuôn mặt góc cạnh in hằn dấu vết mệt mỏi, quầng thâm mắt trông sắc lạnh hơn. Vai rộng, vốn luôn thẳng tự tin, giờ khom xuống. Không khí trong phòng lạnh lẽo, sắc bén đến mức khiến cảm giác như cắt bởi một lưỡi d.a.o vô hình. Trong tay , chiếc chuông gió mảnh mai nâng niu như vật báu quý giá.

Bình thường, Plub lẽ sẽ cảm thấy e dè, dù cô vẫn là cấp . hôm nay, cô đến với tư cách là em gái của Peach, sẵn sàng “đo” rể tương lai. Không còn chỗ cho nỗi sợ hãi.

Đôi mắt xám khói sắc bén của từ từ cô, cái chớp mắt pha trộn giữa hy vọng và lo lắng.

“Peach cùng ? Cậu thế nào ?”

Plub nhướng mày. Anh trai cô ở nhà cô ba ngày. Cậu cần thời gian thu xếp đầu óc để quyết định sẽ gì. Hơn nữa, gần đây khá thất thường, và Peach việc biến thành một trận cãi vã.

Không Thee để Peach “ở ẩn” dễ dàng - thường đến thăm đến nỗi bảo vệ căn hộ tưởng rằng họ sống cùng , thậm chí cấp thẻ từ cho . Nếu Peach ở nơi cũ, chẳng khác gì treo cờ đỏ mặt bò rừng. Thee chắc chắn sẽ phá cửa, nghi ngờ gì cả.

Peach biến mất. Cậu tránh gọi điện, nhưng vẫn trả lời tin nhắn của Thee, dù ít hơn do lịch trình bận rộn. Nếu nhờ điều đó, Plub lẽ nghĩ trai rời khỏi Thee vĩnh viễn.

dựa gần một trăm tin nhắn Thee gửi, rõ ràng việc giảm tương tác do Peach, mà chính là Thee tăng cường nhắn tin nhiều hơn.

“Anh Peach đấy,” Plub nhẹ nhàng dối, dù trai cô rơi lấy một giọt nước mắt nào, dù mệt mỏi hiện rõ mặt.

thực sự đau lòng. Sao tổn thương như ?” Chỉ cần thôi, Plub thấy ngài Thee như phai màu, khí vốn vui tươi bỗng trở nên u ám hơn hẳn. Nhìn biểu cảm đau đớn của , môi Plub khẽ nhếch lên, thoáng chút thích thú.

Cảm giác … thật là thú vị.

Cô để cảm thấy tội thêm một chút, coi đó là “trả đũa” vì khiến trai cô khổ sở. khi Thee chỉ đó, bẽ bàng và thất thần, Plub cuối cùng thở dài, quyết định giảm bớt kịch tính.

Ban đầu, cô sẵn sàng kéo Peach chạy trốn nếu Thee nổi giận. đó, như héo úa mắt cô, giống như một cái cây bỏ mặc ánh nắng gay gắt. Cô thể chịu nổi cảnh đó, nhất là khi trai cô cũng đang trong trạng thái tệ hại tương tự.

“Anh giận Peach ?” Plub thận trọng hỏi, mắt nheo như bắt một lời dối.

“Tại giận? Cậu mới là giận .” Anh ngả lưng ghế, ánh mắt xa xăm, đầy đau đáu. Ngón tay vuốt nhẹ chiếc chuông gió trong tay như tìm một điểm neo trong tâm trí. “Cậu lẽ ghét .”

Plub đặt tay lên hông. Nhìn Thee chìm sâu u uất, cô nhanh chóng thấy chán. Thở dài, cô xoay , kéo một chiếc ghế đặt ngay mặt . Điều chỉnh kính, cô cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.

“Em hỏi một chuyện, nghiêm túc đấy.” Plub hít một sâu, cố trấn tĩnh. “Anh thật sự cảm thấy gì với Peach?”

thích ,” Thee trả lời ngay lập tức, chút do dự. Giọng chắc nịch, từng từ chậm rãi, kỹ lưỡng, như thuyết phục cả bản .

Đây suy nghĩ thoáng qua. Kể từ ngày Peach rút lui, tình cảm của chỉ trở nên sắc nét hơn, thể phủ nhận.

thích Peach… thích trai cô.”

Môi Plub khẽ nhếch lên, căng thẳng trong phòng như tan biến.

“Anh sẽ hại trai chứ?”

“Không bao giờ.”

Đôi mắt xám bão táp của Thee khoá chặt cô, nghiêm trọng đến mức như coi câu hỏi đó là một sự x.úc p.hạ.m cá nhân. Plub thở nhẹ, ánh mắt hạ xuống một chút. Khi , mắt toát lên sự bình yên ấm áp, pha lẫn một điều gì sâu thẳm hơn.

“Có một chuyện cần . Peach sẽ bao giờ kể với ai, nhưng nghĩ nên .” Cô chậm rãi, giọng như kể câu chuyện của khác.

“Chúng vốn trẻ mồ côi. Chúng … nhưng bà tái hôn, và đàn ông bà chọn hóa là một kẻ tàn nhẫn. Ông bạo lực, nghiện rượu. … vẫn yêu ông . Chúng chỉ là những đứa trẻ. Chẳng gì cả.”

Thee thẳng dậy, chăm chú từng lời, ánh mắt tối với một cường độ im lặng, như ghi khắc từng mảnh ký ức, thầm hứa giữ mảnh quá khứ của Peach trong lòng.

“Có một sốt cao. Peach quỳ xuống cầu xin đưa đến bệnh viện. quan tâm. Bà yêu chồng hơn con. Khi kẻ đó , bỏ cho chúng tự lo liệu. Peach đ.á.n.h thâm tím, thâmj chí gãy cả tay. Còn ? Họ bỏ , để chờ c.h.ế.t.” Plub bắt đầu kể, giọng nhẹ nhàng nhưng mắt cúi xuống đất. Cô vỡ giọng đôi chút, nhưng vẫn tiếp tục, giữ vẻ bình tĩnh dù từng lời mang theo trọng lượng của những vết thương xưa. Thời gian dịu nỗi đau nhói, nhưng vết sẹo vẫn còn đó, mờ nhưng thể phủ nhận.

“Kể từ đó, Peach ghét bạo lực. Rất ghét. Thành thật mà , hảo, đôi khi nóng tính thù dai. với bạo lực, sợ. Dù là gây chịu, đều thể chịu nổi.”

Chàng trai mafia lặng. Mắt xám mở to, nhận điều gì đó như tông mạnh. Hình ảnh ngày ở quán ăn tối hiện về, khi nắm tay Peach quá chặt, để vết đỏ cổ tay , nhỏ thôi, nhưng gương mặt tái mét.

khác, văn phòng, mặt Peach trắng bệch. Mắt mở to, vô hồn, run rẩy trong nỗi sợ đến mức thể bỏ qua, dù cố giấu. Peach chỉ “sợ,” “ám ảnh.”

“Sau đó thì ?” Thee hỏi, giọng khô, khàn khàn, ánh mắt nghiêm trọng buồn. Anh cần hết, từng chi tiết.

Với Peach, gì là nhỏ quan trọng.

“Sau đó? Peach bế chạy. Chúng thoát khỏi nhà, giúp. Peach dối rằng c.h.ế.t, nên cuối cùng chúng tớ trại trẻ mồ côi. Ở đó cho đến khi Peach đủ mười tám tuổi. Khi đủ tuổi, chúng riêng và sống tự lập.” Cô kết thúc câu chuyện như thể đó chỉ là chuyện thường ngày, nhẹ nhàng kể kể , phẩy qua nỗi đau và những mảnh vỡ. Giọng cô giản dị, như một tiểu thuyết của “mười năm ,” mờ gian khổ và nỗi đau.

Mặc dù ai cũng điều đó đúng, chắc chắn khoảnh khắc vui buồn trong quá khứ. tất cả đều còn quan trọng nữa.

“Chúng bao giờ nhắc . Ngay cả cũng bao giờ nhắc chuyện Peach sợ bạo lực. Thành thật mà , chắc Peach nhận điều đó.”

Chỉ một em sống bên cạnh cả đời mới nhận . Peach tránh xem phim hành động, né các môn thể thao liên quan chiến đấu, và luôn tái mét khi xem tin bạo lực. Cậu chạy trốn khỏi thứ liên quan, như chạy khỏi ác mộng lặp lặp lối thoát.

“Là của .” Anh thì thầm, nỗi buồn và lo lắng siết chặt lồng ngực. “ từng Peach cảm thấy như .” chỉ dừng ở cảm giác tội . Thee nhận gần như hiểu Peach thật sự.

Phía nụ rạng rỡ và vẻ dịu dàng, bình yên bảo vệ khác, Peach thể mong manh hơn bất cứ ai tưởng tượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/me-and-thee/canh-bao-chu-y-36.html.]

Không nghĩa là chịu đau. Vết thương lành nghĩa nỗi đau biến mất.

“Anh nên tự trách quá nhiều, ngài Thee. Thành thật mà … cả đều thích chứng kiến thứ tạo và phát triển.”

Cô gái trẻ nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ. Đây thể là đầu Tawan dùng bạo lực, nhưng chắc chắn đầu Peach gặp rắc rối vì .

vẫn sai… Peach ghét .” Vai của vị mafia sụp xuống, gương mặt sắc lạnh, uy nghiêm giờ điểm thêm chút buồn bã. Giọng trở nên mềm hơn, gần như khuất phục.

nghĩ là ghét . Nếu , để hẹn cuộc gặp .”

Thee giật , mắt mở to, ánh sáng hy vọng lóe lên trong lòng . Cô gái khẽ, quyết định rằng “thử” rể tương lai đủ .

“Chiều mai rảnh , ngài Thee? Peach chuyện một chút.”

“Tất nhiên,” Thee trả lời ngay, giọng chắc nịch, tự tin. Dù lịch bận, cũng sẽ sắp xếp để rảnh.

bắt đầu gọi là ‘ Thee’ .” Plub đùa, nụ tươi sáng, đầy tinh nghịch. “, ngài CEO, hãy cố gắng nhé? Chỉ một yêu cầu: đừng bao giờ, bao giờ dùng bạo lực với trai . Và nếu ngày nào đó còn yêu Peach nữa, hãy trả về với .”

Thee cô, ánh mắt vững vàng, lay chuyển. Sự nghiêm trọng trong biểu cảm khiến hiểu rằng bao giờ nghiêm túc đến .

“Ngày đó sẽ bao giờ đến. thề.”

Peach tất Bộ sưu tập Mùa đông ngày thứ ba.

Sau khi mẫu chính phút chót, khối lượng công việc khổng lồ bủa vây - hình ảnh quảng cáo, layout tạp chí và nhiều thứ khác. Peach khỏi thấy vì là nguyên nhân khiến thứ , nên tình nguyện giúp chỉnh sửa ảnh cuối cùng, thậm chí tham gia layout và thiết kế tạp chí.

Thành thật mà , một phần lý do chăm chỉ việc là vì tâm trí qua phân tán khắp nơi. Cậu mất ngủ, và khi cơn mất ngủ ập đến, chỉ còn cách dậy và việc suốt đêm. Peach mở điện thoại, kiểm tra các tin nhắn . Trong các tin nhắn từ team, một cái tên nổi bật: Mr. Thee. Một thông báo mới hiện lên.

Cậu trả lời các tin nhắn từ team , mới mở tin của Thee. Hầu hết các tin nhắn đều ngắn gọn, sắc sảo, hỏi Peach đang ở , thế nào và về chung cư. Peach mỉm với giọng điệu lệnh, mắt dừng ở tin nhắn mới nhất:

T: Chiều mai rảnh cả buổi, sáng hôm cũng rảnh.

Peach khẽ , tự nhủ chắc hẳn Plub sắp xếp cuộc hẹn. Cậu còn nhớ đêm Plub sẽ thông báo với ngài Thee về lịch hẹn.

Plub nhấn mạnh một , quyết tâm thẩm vấn rể tương lai . Chỉ khi Thee vượt qua “bài kiểm tra” nhỏ của cô, mới đồng ý tham gia cuộc gặp.

Cậu khỏi lo, nếu tên mafia Nga đáng sợ đó nổi giận, đ.á.n.h em gái thì ? Plub thẳng thắn đến mức gần như cực đoan. Nếu cô vô tình gì khiến Thee bực , sẽ can thiệp ?

Plub chẳng vẻ lo lắng chút nào. Cô , : “Nếu em về mà một vết xước nào, chứng tỏ Thee là tồi tệ. Không đời nào em để một như thế rể .”

“Này! Em về đây!”

Peach ngẩng lên giọng vui vẻ từ cửa. Plub bước , tay đầy túi, mang theo dường như một bữa tiệc hoành tráng. Một túi trắng lớn logo nhà hàng Hàn nổi tiếng, mùi gà chiên tỏi thơm ngào ngạt khiến dày Peach réo rắt.

Không chỉ nguyên vẹn mà còn tươi tắn rạng rỡ, Peach tự nhủ chắc hẳn điều gì đó thú vị xảy .

“Đây là gì , Plub?” Peach dậy giúp xếp túi lên bàn. “Trúng xổ ?”

“Sao mua nhiều thế?” Peach em gái mê đồ Hàn, nhưng lượng cho hai quá dư thừa. Cảm giác lãng phí thật.

“Xin nếu thất vọng,” Plub đùa, tinh nghịch. “Em chẳng tốn một xu nào. Tất cả là nhờ một đặc biệt trả tiền.”

“Thôi nào, đói quá !”

Cậu nhướng mày, tò mò nhưng hỏi thêm. Thay đó, Peach giúp múc canh kim chi bát, trong khi Plub sắp xếp các hộp gà bàn. Khi thứ sẵn sàng, hai cuối cùng xuống ăn.

“Peach,” cô , và cô em gái hớp một miếng gà nướng phủ sốt đĩa. “Em sắp xếp cuộc hẹn cho . Thư ký bảo gọi xác nhận thời gian, .”

“Vậy là vượt qua chứ?” Peach tinh nghịch. Thực , thái độ vui vẻ khi Plub về, còn mang đồ ăn, câu trả lời gần như rõ ràng.

“Vượt qua , nhưng liệu chinh phục , đó là chuyện khác.” Cô cố giữ vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn khó giữ khi đang nhai gà.

“Nhân tiện, trong khi cố tán , cứ tận dụng tối đa . Miễn phí ba bữa mỗi ngày? Mơ ước quá còn gì!”

“Tán một ông trùm mafia để ăn ba bữa mỗi ngày? Thật ?”

Peach , Plub lập tức bắt đầu than thở về chi phí ăn uống hàng ngày của một nhân viên văn phòng, lo lắng sẽ thêm nữa.

Hai em tiếp tục trêu chọc vài phút, nhưng khí nghịch ngợm cũng dần dịu xuống.

Plub đặt cằm lên tay, ánh mắt ấm áp, trầm tư hướng về trai.

“Peach… em thật sự mừng vì cuối cùng cũng thể chăm sóc cho .” Cô nhẹ nhàng, giọng trầm ấm, chân thành. Peach mỉm khẽ, đôi mắt to tròn ánh lên những giọt nước mắt rơi chiếc kính.

chắc chắn rằng đó là thực sự yêu, chứ? Đừng lo về em. Nếu sẵn sàng đưa câu trả lời, thì cứ để . Và nếu chuyện thành, thì chỉ cần gác . Dù thế nào nữa, em sẽ luôn ở bên .”

Peach im lặng một lúc, tự hỏi Plub còn giận chuyện Wivit . Cậu từng nghĩ là lý do Peach chịu đựng sự ngược đãi của Wivit, và mặc dù điều đó sai, nhưng quyết định cuối cùng là của Peach. Không cần cô mang tội đó.

Cậu chìa tay , đặt lên đầu Plub và vuốt ve mái tóc của cô, cử chỉ dịu dàng đầy yêu thương.

“Hiểu . Lần , hứa sẽ lắng trái tim tiên.” Peach đáp, nở một nụ .

Plub gật gù nhiệt tình, reo lên: “Tốt!” với món gà, c.ắ.n một miếng cánh sốt, tập trung . Cô bỏ tất cả những thứ khác - quyết định của trai, sự kiên trì của Thee, tương lai - đều trong tay Peach.

Trong khi đó, cô sẽ cứ bận rộn tận dụng ông trùm mafia cáu kỉnh đó hết mức thể, ít nhất cho đến khi Peach tìm câu trả lời của .

Loading...