8
Lần nữa gặp lại Tạ Lăng Trần là vào tháng thứ hai, trong buổi săn mùa thu của hoàng gia.
Trên bãi săn rộng lớn, ta từ xa đã trông thấy hắn dắt theo một con ngựa đỏ thẫm.
Vãn Bình đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm roi mềm mạ vàng.
Hai người vừa trò chuyện vừa cười cười nói nói, thân mật vô cùng.
Ta vừa thay xong y phục cưỡi ngựa, chuẩn bị theo đoàn người hoàng gia vào rừng săn thú.
Thái tử đứng không xa ta, nhìn theo ánh mắt ta rồi nói:
“Nghe nói Thẩm tiểu thư từ nhỏ đã luyện võ, hẳn là thuật săn b.ắ.n cũng không tệ.”
Ngài ấy vận long bào vân văn tối màu, khí độ tôn quý không ai sánh kịp, cử chỉ toát ra phong thái đế vương tương lai.
Ta hiếm khi tiếp xúc với ngài, chỉ biết gần đây ngài rất được thánh thượng tín nhiệm, quốc thể long thể bất an, ngài đã bắt đầu nhiếp chính.
“Điện hạ quá khen.”
Ta cúi người hành lễ cung kính.
Nhưng ngài ấy lại tiến thêm hai bước, hạ giọng nói đủ cho hai người nghe:
“Thẩm tiểu thư, tiểu muội của cô có cảm tình với Tạ Lăng Trần, hai người bọn họ e là sắp thành chuyện rồi, nàng có hối hận không?”
Ta khựng lại một chút, không hiểu ngài ấy nói vậy là có ý gì.
Ta từng từ chối Tạ Lăng Trần trước mặt mọi người, còn vạch trần chuyện cũ của hắn, ai ai cũng biết ta và hắn bất hòa.
Tính công chúa lại kiêu ngạo, hành động của ta trước kia đắc tội với nàng là thật.
Ta chưa kịp đáp, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng vó ngựa.
Thịnh Hoài Thâm cưỡi ngựa chen vào giữa ta và thái tử, đứng chắn ta kín mít.
“Điện hạ hôm nay có nguyện cùng săn không? Thần hôm nay không màng tranh đua, chỉ muốn săn cho vị hôn thê hai con linh miêu.”
Chàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “vị hôn thê”, mang theo chút tuyên bố chủ quyền.
Thái tử chỉ cười, qua người Thịnh Hoài Thâm liếc mắt nhìn ta, rồi cũng nhảy lên ngựa vào rừng.
“Thịnh Hoài Thâm, chàng ghen tuông cái gì chứ?”
Ta có phần buồn cười.
Nhưng người trước mặt lại liếc ta một cái đầy ai oán:
O mai d.a.o Muoi
“Thẩm Vân Thư, nàng không biết mình có bao nhiêu người để ý sao?”
Được nhiều người để ý?
Ta thật sự không biết, huống hồ gì đó còn là thái tử.
Ta chẳng buồn đôi co với chàng, liền thúc ngựa vào rừng.
Thịnh Hoài Thâm đuổi theo sau, giọng càng lúc càng gấp:
“Ta biết ta sai rồi, nàng đừng phớt lờ ta nữa mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/may-tu-roi-tan/8.html.]
Sao đột nhiên lại thấy trêu chọc chó con cũng thú vị vậy nhỉ?
Ba canh giờ sau, thái tử săn được một con gấu đen, đoạt ngôi đầu buổi săn mùa thu.
Thịnh Hoài Thâm xách trong tay hai con linh miêu, từ xa nhìn ta, gương mặt non trẻ ngập tràn vui mừng.
Ta nghĩ nếu không có thánh thượng ở đây, có lẽ chàng đã nhảy cẫng tới khoe khoang rồi.
Vãn Bình công chúa mang theo tên phế vật Tạ Lăng Trần, không biết thế nào lại săn được ba con nai.
Thánh thượng vui vẻ, ban cho nàng một ân điển.
Quan văn võ đều có mặt, Vãn Bình nắm tay Tạ Lăng Trần, công khai cầu thân giữa chốn đông người.
“Phụ hoàng, nữ nhi đã mến mộ Tạ trạng nguyên từ lâu, nguyện ý chiêu chàng làm phò mã.”
Bốn phía lặng ngắt như tờ, có vài người quay đầu nhìn ta, ngay cả thánh thượng cũng khẽ nâng mí mắt.
Ta điềm nhiên chơi với nhành cỏ đuôi chó trong tay.
Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta còn có thể thay họ tác thành hôn sự?
Cuối cùng hôm đó, thánh thượng cũng đồng ý lời thỉnh cầu của ái nữ.
Tạ Lăng Trần được thăng ba cấp liền, thành Đại phu Hàn Lâm Viện, quả là cá chép hóa rồng.
Trước khi rời đi, hai người họ đi ngang qua chỗ ta.
Tạ Lăng Trần cong môi cười với ta:
“Thẩm tiểu thư, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Trong mắt hắn chứa đầy lạnh lẽo, lại khiến ta nhớ tới cảnh mười năm sau hắn hung hăng đạp ta.
Ta chỉ nhìn hắn thêm một cái mà đã thấy bẩn mắt, nén ghê tởm mà đáp:
“Còn phải chúc mừng Tạ đại nhân song hỷ lâm môn.”
Hận ý trong mắt Tạ Lăng Trần càng sâu hơn.
“Hẳn cũng nên sớm chúc mừng Thẩm tiểu thư đại hôn mới phải.”
Vãn Bình công chúa đã lên xe ngựa, vậy mà còn không quên liếc ta một cái.
“Nói nhảm cái gì nữa, còn không mau lên xe!”
Thật đúng như lời đồn, hai người họ căm ghét ta đến tận xương tủy.
9
Thịnh Hoài Thâm đứng giữa những rương hỉ đỏ rực, khẽ gật đầu nhìn ta, giọng nói lại đầy thất vọng:
“Vân Thư, nàng thật sự không có gì muốn nói với ta sao?”
Ánh mắt chàng cẩn trọng và trân trọng, khiến ta không khỏi thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gọi chàng vào sảnh bên.
Ta bảo lui hết mọi người, nhẹ giọng nói:
“Thịnh Hoài Thâm, nếu hôn ước của chúng ta cuối cùng vẫn bị hủy bỏ, chàng có thấy vui không?”
Ta và chàng, chẳng phải vốn không có tình cảm hay sao?