Sắc mặt Thánh thượng từ khi nhìn thư đã dần xanh tím, sau đó nổi giận đùng đùng:
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
Tạ Lăng Trần trợn tròn mắt, nhưng vẫn không quên bò về phía Vãn Bình.
“Điện hạ! Oan uổng! Là Thẩm Vân Thư hãm hại vi thần! Đúng vậy, là nàng ta vu hãm! Nàng ghen ghét vì vi thần yêu mến điện hạ, nên mới làm giả chứng cứ!”
Hắn nói đầy tình cảm, gương mặt tuấn tú ánh lệ lấp lánh, diễn xuất còn hơn đào kép trong hí viện.
Liễu Như Mi bên cạnh cũng ra sức lết về phía ta:
“Thẩm tướng quân! Ta tố cáo! Ta khai thật! Tạ Lăng Trần đúng là tàn dư Bắc Địch, ta bị hắn lừa, ta vô tội!”
Tạ Lăng Trần không ngờ bị phản đòn, liền nhào tới đè lên người nàng.
Hai người liền lao vào ẩu đả giữa chính điện Kim Loan.
Một màn chó cắn chó đúng nghĩa.
Vãn Bình nhíu mày chán ghét bước đến bên ta, còn cầm vạt áo ta lau cánh tay mình:
“Chậc! Bị tiện nhân đụng vào, bẩn c.h.ế.t được.”
Thánh thượng trên long ỷ đã tức đến phát điên, nhìn thấy hai kẻ kia nhếch nhác như vậy liền hạ lệnh:
“Lôi cả hai xuống, nhốt vào tử lao!”
Khi bị áp giải xuống, Liễu Như Mi còn cắn rách tai Tạ Lăng Trần, m.á.u chảy lênh láng.
Trò hề kết thúc, bá quan lui xuống.
Thánh thượng lưu ta lại, đồng thời lưu cả Vãn Bình và Thịnh Hoài Thâm.
Ngài ngồi trên long ỷ, sắc mặt nặng như chuông đồng, ánh mắt nhìn ta đầy uy nghi.
Ta quỳ thật lâu dưới điện.
“Thẩm gia thật đã nuôi ra một đứa con gái giỏi! Ngay dưới mí mắt trẫm mà dám diễn vở lớn thế này. Sao? Tưởng lập công rồi trẫm sẽ không dám trị tội ngươi à?”
Lời vừa dứt, Vãn Bình và Thịnh Hoài Thâm đồng loạt quỳ xuống.
“Phụ hoàng! Là vì sợ lộ tin tức hỏng việc lớn nên Vân Thư mới không nói! Nếu muốn phạt thì phạt luôn cả con gái người này!”
“Bệ hạ, mọi chuyện vi thần đều biết, nếu phải trừng phạt, xin trút cả lên đầu thần!”
Hai người líu ríu tranh nhau cầu tình cho ta.
Nhưng đế uy đâu phải cứ năn nỉ là xong.
Ta ngẩng đầu lên, hướng về người ngồi trên cao mà nhẹ giọng nói:
“Thần tội c.h.ế.t muôn lần khó chuộc, xin nguyện trấn thủ biên cương Bắc cảnh suốt đời, vĩnh viễn không hồi kinh!”
Đây vốn là kế hoạch ban đầu của ta.
Gốc rễ Thẩm gia ở miền Bắc, trận Bắc phạt lần này khiến ta càng thêm kiên định.
Phụ thân bị kẹt trong kinh nhiều năm, đêm đêm mộng mị đều mong được hồi hương, nhưng Thánh thượng nghi kỵ, chẳng bao giờ cho phép.
Ta là nữ nhi, mối e dè sẽ ít hơn đôi phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/may-tu-roi-tan/13.html.]
“A Vân!”
Người đầu tiên lên tiếng là Thịnh Hoài Thâm, ánh mắt giận dữ như muốn rách lòng.
O mai Dao Muoi
“Không hồi kinh nữa sao?”
Cả mắt Vãn Bình cũng đỏ hoe.
Ta gật đầu, nhìn thẳng về phía Thánh thượng:
“Thẩm gia vì bệ hạ mà cam nguyện bọc thây nơi sa trường. Phụ thân thần như thế, thần cũng như thế.”
Người ngồi trên long ỷ trầm mặc hồi lâu, mới khẽ lẩm bẩm:
“Thẩm ái khanh, quả nhiên đã nuôi được một ái nữ xuất chúng, một vị nữ tướng giỏi!”
Lời vừa dứt, phụ thân ta bước ra từ điện bên.
Từ khi ta lên đường, ông chưa từng thượng triều, hôm nay là lần đầu lộ diện.
Thánh thượng lại nói:
“Thẩm tướng quân đã vì trẫm mà đánh lui Bắc Địch ba ngàn dặm, nếu trẫm còn phạt, há chẳng phải làm vua hồ đồ?”
Hoàng hậu cũng bước ra từ một điện bên khác, theo sau bà là Thái tử.
Thái tử tiến đến trước mặt ta, vỗ mạnh lưng Thịnh Hoài Thâm:
“Tiểu tử nhà ngươi, còn chưa nói rõ lòng mình với Thẩm cô nương à?”
Ta đứng sững, không hiểu ngài ấy có ý gì.
Thái tử nói:
“Trước lúc tiểu thư xuất chinh hai tháng, Hoài Thâm đã chủ động nhờ ta giám sát Tạ Lăng Trần. Sau khi điều tra, phát hiện ra hắn thật sự có quan hệ với Bắc Địch.”
Thánh thượng cũng gật đầu:
“Trẫm ở trong cung đã lâu chưa được xem kịch, lần này Thẩm tướng quân diễn quá hay.”
Ta kinh ngạc.
Thì ra... tất cả mọi chuyện, họ đã sớm biết cả rồi.
Những ngày Thịnh Hoài Thâm bận đến mức không thấy bóng dáng, hóa ra là đi điều tra Tạ Lăng Trần.
Ta nhìn về phía chàng, nhưng chàng lại cúi đầu, không dám nhìn ta.
Hoàng hậu tiến đến vỗ vai chàng:
“Tiểu tử, bình thường gan to lắm cơ mà? Nếu không phải biết ngươi yêu Vân Thư đã nhiều năm, ta sao có thể tự mình đính hôn cho hai đứa?”
Yêu... đã nhiều năm?
14
Ngày hôm đó, ta nhớ lại những ký ức đã bị bụi mờ phủ lấp.
Ta chỉ nhớ rằng năm ta bảy tuổi, ta vào cung gặp được Vãn Bình.