MẪU ĐƠN YẾN - 9
Cập nhật lúc: 2025-09-08 04:41:32
Lượt xem: 7,685
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói rằng là liên hôn thì gả cho ai nhà họ Bùi cũng như .
Khi Thiên Khánh chuyện , suýt nữa c.ắ.n đầu lưỡi — cưới hỏi mà cũng thể xử lý như ư?
Từ tiểu thư đúng là giống một hiệp nữ trong tuồng hát.
Giống như lời thoại trong kịch xướng:
“Ngươi vô tình, liền tuyệt nghĩa.”
Cuối cùng, và cũng là khiến thấy khó hiểu nhất — chính là Đại gia của .
Khi Từ tiểu thư hỏi liệu ngài bằng lòng cưới nàng , ngài mà gật đầu đồng ý.
Sao đồng ý?
Vì đồng ý?
Từ tiểu thư và ngài đó còn chuyện mấy câu, hai cũng quen gì.
Thế mà Đại gia gật đầu dứt khoát, thậm chí như chút vui mừng.
Rõ ràng Đại gia từng — đời ngài sẽ cưới vợ, sinh con.
Đại gia đổi khác .
“Ngươi đang tính toán gì đó, ánh mắt xoay tròn, dáng vẻ lấm la lấm lét là ?”
Bùi Yến đột ngột lên tiếng.
“Không… tính gì hết.”
Thiên Khánh nào dám thật lòng, vội khom lưng định lui ngoài.
“Sinh nhật của nàng sắp đến , ngươi bảo Hồng Tường Lâu mang bộ trang sức kiểu mới năm nay đưa tới cho . Làm việc cẩn thận, đừng để ai thấy.”
“...Ai... sinh thần ai cơ?” Thiên Khánh ngơ ngác hỏi.
Bùi Yến liếc một cái, ánh mắt nhàn nhạt.
Thiên Khánh lập tức rùng , vội vàng đáp “”.
“Ngươi với Đậu quản sự, trong cửa hàng hồi môn của nàng, lương thực và đều hết. Cử một trung thực, thành thật, cung ứng cho nàng với giá thấp nhất.”
Bỗng dưng, trong đầu Thiên Khánh lóe lên một chuyện khác.
Chuyện liên quan đến hôn sự của Nhị gia.
Hắn cần lập tức gửi thư tới Tây Bắc — xác nhận cho rõ…
Nếu như thật sự là ...
Thì Đại gia nhà , mới chính là kẻ trộm thật sự.
Nghĩ đến đây, Thiên Khánh dám ngẩng đầu Bùi Yến nữa, cúi rạp , lặng lẽ chuồn .
Trong phòng trở về yên tĩnh.
Bùi Yến nữa thất thần.
Giọt lệ ...
15
Sinh thần , Bùi Yến tặng ít trang sức.
Mà thứ nào thứ nấy đều tinh xảo tuyệt luân.
“Đều là kiểu mới ? Là từ tiệm nào ?”
Ta nâng niu từng món, yêu thích chẳng nỡ buông tay, quả thật từng thấy ở ngoài phố.
“Không .” Bùi Yến tựa đầu giường, nở nụ nhợt nhạt: “Là đồ trong hồi môn của mẫu . Vẫn cất trong tay , chẳng cơ hội dùng tới, giờ mượn hoa hiến Phật .”
Là di vật của mẫu , nào dám nhận.
Bùi Yến bảo: “Nếu còn sống, hẳn cũng sẽ tặng con dâu.”
Dù ban đầu thành là vì nguyên do gì, hiện tại, đích thực là thê tử của .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mau-don-yen/9.html.]
Vì , khách sáo nữa, nhận lấy tất cả.
“Vậy buổi tối đến phủ dùng bữa nhé.” Ta mỉm : “Tam điện hạ cũng tới. Mà dạo , việc kinh doanh ở mấy cửa hàng của cũng thuận lợi.”
là buồn ngủ dâng gối.
Lương thực và vốn sắp cạn, tới bán với giá rẻ, phẩm chất cực kỳ .
Thậm chí, Đậu chưởng quầy còn giúp kết nối với đường sông vận chuyển, rằng cứ chờ hàng tới, kiểm đủ trả tiền cũng .
Tuy buôn bán chuyên, nhưng mấy cửa tiệm hồi môn giao về tay cũng mấy năm, đời đủ kiểu đều từng gặp. loại như Đậu chưởng quầy, thật thà đến độ , đây là đầu tiên thấy.
Tâm trạng buồn bực vì chuyện lập Thái tử mấy hôm nay, cũng dần dịu xuống.
“Ta đến, quấy rầy tâm tình nhà ?”
Bùi Yến cẩn trọng hỏi.
Ta vội giải thích: “Huynh là phu quân , là Đại gia của phủ Nguyên Quốc công, là rể quý trong mắt cha , ai gặp cũng vui mừng cả.”
Hắn vì bệnh tật mà sinh lòng tự ti, tất nhiên để nghĩ quẩn.
“Ta giúp chọn y phục nhé?”
Ta đề nghị.
Tâm trạng Bùi Yến vẻ , ngoan ngoãn bên giường chờ chọn đồ.
Ta chợt cảm thấy, những ngày như thế … cũng chẳng tệ.
Hắn và Bùi Cẩm Hằng, khác biệt.
Cẩm Hằng thì sôi nổi, nhưng nóng tính; còn Bùi Yến trầm tĩnh, ôn hòa như gió xuân, khiến cảm giác: thiên hạ chuyện gì là thể vượt qua, và cuộc sống, sẽ ngày một hơn.
Ở bên một thời gian, tính tình cũng trở nên điềm đạm hơn nhiều.
Ta chọn cho một chiếc trường sam màu bảo lam. Da trắng, mặc càng tôn vẻ tuấn tú cao quý.
Đây là đầu tiên Bùi Yến đến nhà .
Cả nhà đều ngạc nhiên, đặc biệt là ca ca, từ đầu đến chân tán:
“Chẳng thể tiều tụy, dung mạo xí lắm ?”
“Đa tạ đại ca khen ngợi.” Bùi Yến mỉm đáp.
“Ta khen ngươi ?” Ca ca cau mày.
Dụ Dương tò mò Bùi Yến, gọi một tiếng "biểu tỷ phu", liền đáp ngay.
Ca ca kéo sang một bên:
“Muội cũng may mắn đấy, còn tuấn tú hơn Cẩm Hằng nhiều!”
Ta dở dở : “Muội là chỉ mặt mà chọn ?”
“Phải!” Hắn đáp chắc nịch.
Ta lười đôi co.
Không Bùi Yến gì mà cả cha lẫn Dụ Dương đều chăm chú, chẳng khác nào học trò trong thư đường.
“Đang gì ?” Ta hỏi.
Dụ Dương mắt sáng rỡ: “Biểu tỷ phu nhiều lắm! Ngay cả tinh tú trời cũng hiểu.”
“Bệnh lâu năm, nên nhàn rỗi đủ loại tạp thư.”
Bùi Yến mỉm : “Tam điện hạ khí độ bất phàm, trong triều vị thuật sĩ nào tinh thông tướng mạo, thể đoán vận ?”
Ca ca chen ngang, ngay cạnh Bùi Yến:
“Trong triều gì ai xưng là thuật sĩ, chỉ mỗi Âu Dương đại nhân của Khâm Thiên Giám là xem tướng thôi.”
Phụ thì trầm ngâm suy nghĩ.
Dụ Dương nghiêng đầu: “Âu Dương đại nhân ? Có vị thường mặc áo vá chằng vá đụp, quan phục miếng vá ?”
“ là . Keo kiệt lắm.” Ca ca bĩu môi, “Ngày nào cũng thần thần bí bí.”