MẪU ĐƠN YẾN - 10

Cập nhật lúc: 2025-09-08 04:42:07
Lượt xem: 7,712

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta cắt ngang:

“Dụ Dương từng gặp vị ? Ông dạy các con ?”

 

“Gặp trong cung. Có nửa đêm, con thấy ông cùng phụ hoàng ngắm .” Dụ Dương đáp.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Thế thì cũng bình thường thôi,  Âu Dương… ái chà cha, đ.á.n.h con!” Ca ca ôm đầu, phụ .

 

“Giờ còn sớm, dọn tiệc .” Phụ thản nhiên .

 

Ca ca mất hứng, sang kéo Bùi Yến bàn chuyện… ngựa.

 

Ca ca thô lỗ, thư viện học mấy năm chẳng , nhưng võ công thì giỏi, luôn miệng : “Trong thiên hạ, ai đ.á.n.h thắng .”

 

Nên chuyện suốt ngày xoay quanh binh pháp, chiến trận, ngựa chiến.

 

Ta sợ lỡ lời, Bùi Yến tổn thương. Dù cũng bệnh nặng nhiều năm, đừng cưỡi ngựa, đến xe cũng chẳng mấy chuyến.

 

Không ngờ, Bùi Yến đáp lời từng câu, càng càng hứng khởi.

Ca ca còn sát hơn, suýt nữa thì chui lên cả đùi .

 

Đến khi xong bữa, ca ca chạy trong phòng, mang một củ nhân sâm:

“Đây là nhân sâm trăm năm, mang về mà bồi bổ.”

 

Ta bất ngờ:

“Đại ca, lấy lắm nhân sâm trăm năm thế? Có bằng hữu giàu thế cơ ?”

 

Ca ca lấm lét quanh.

 

Ta quá hiểu , chỉ cần liếc sắc mặt là chột .

 

Mười phần thì tám chín phần là: củ nhân sâm đưa cho Bùi Yến là giả, còn củ mới thật.

 

Ta cấu một cái, đau đến nín thở, lí nhí với :

“Củ đừng cho ai ăn, trả đây, đem… tặng khác.”

 

16

 

Dùng bữa xong, Dụ Dương vô cùng mến mộ Bùi Yến.

 

Tiểu tử còn mang cả bài sách luận dạo đến thỉnh giáo .

 

Bùi Yến từ chối, kiên nhẫn giải thích từng câu, giọng điệu ôn hòa như nước.

 

Lúc ăn cơm, phụ vẫn luôn trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng quan sát Bùi Yến thật kỹ.

 

Ta còn đang thắc mắc, liền thấy đưa mắt hiệu cho và ca ca.

 

Ba chúng lượt tìm cớ ngoài, gặp tại thư phòng.

 

Phụ hỏi:

“Vừa câu nào của Bùi Yến khiến các con lưu tâm ?”

 

“Cha, tối nay ít, hỏi câu nào ạ?” Ca ca ngây ngô hỏi.

 

Phụ liếc một cái.

 

“Ý là chuyện Âu Dương đại nhân xem tướng?” Ta tiếp lời.

 

Phụ gật đầu.

 

“Ta ngẫm , cách thể thử một phen.”

 

Bao tháng nay, chúng giữ thế thấp, dám manh động. nhị hoàng tử và tứ hoàng tử thì như , hai phe văn thần của họ tranh đấu đến mức trời long đất lở.

 

Thỉnh thoảng cũng kéo sang phía chúng .

 

chạm đến gân cốt, cha và ca ca đều nhẫn nhịn chim cút rụt đầu.

 

… cha quen với Âu Dương đại nhân ?”

 

Ta từng về —tính tình quái gở, năng thì chua ngoa cay độc, ánh mắt luôn khinh , hễ mở lời là mũi hếch ba thước. Trong triều, đắc tội với ít .

 

“Để con thử.” Ca ca xung phong. “Con nhớ hình như con rể của tướng quân Quách, bạn đồng khoa với Âu Dương đại nhân, là đồng hương. Để con nhờ thử, tiện thể mang theo một củ nhân sâm.”

 

Kết quả... cha đ.á.n.h thêm một trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mau-don-yen/10.html.]

 

Chuyện , cuối cùng chẳng đến .

 

Khi chúng , Bùi Yến và Dụ Dương chuyện xong.

 

Bùi Yến thoạt trông vẻ mỏi mệt, vội cáo từ cha , đưa   về.

 

cách gần nên lúc đến dùng kiệu, chỉ bộ. tối nay khá nhiều, lo kiệt sức.

 

“Hay là... để gọi kiệu cho ?”

Ta khẽ hỏi.

 

“Ta .” Bùi Yến nghiêng mắt , khẽ , “A Chỉ, sinh thần vui vẻ.”

 

Ta cũng mỉm :

“Đa tạ . Cũng chúc thể an khang, trường thọ trăm tuổi.”

 

Bùi Yến , ánh mắt sâu thẳm:

“A Chỉ cũng … trăm tuổi còn kề bên ?”

 

Ta thoáng ngẩn , nghĩ tới biệt viện đang tu sửa. Cười nhẹ một tiếng, đáp:

 

“Tất nhiên .”

 

Bùi Yến đột nhiên nắm lấy tay .

 

Ta cúi đầu đôi tay đang giao , tim đập thình thịch, chẳng nỡ rút .

 

“A Chỉ...”

 

“Vâng?”

 

“Mẫu … lúc qua đời, bên ai cả.” Giọng trầm thấp, “Mụ đỡ chỉ lo ôm báo tin vui. Đến khi , mẫu còn.”

 

Ta sững sờ. Đường đường là Quốc công phu nhân, sinh nở chẳng ai ở bên?

 

đột nhiên nhắc tới mẫu ?

 

Bùi Yến như chìm hồi ức, ánh mắt mang theo nỗi tiếc nuối khôn nguôi:

 

“Bà trong tuyệt vọng. Không gặp trượng phu, cũng thấy mặt con thơ. Ngay cả một lời trăn trối cũng .”

 

Toàn như một lớp âm u bao phủ, mang theo nỗi sợ hãi và tuyệt vọng với cái c.h.ế.t.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y , truyền thêm chút ấm áp.

 

bàn tay lạnh lẽo lạ thường, lấy một tia nhiệt độ.

 

Hắn nhất định là… đang nghĩ tới chính .

 

Sợ rằng, đến ngày bản rời , bên cũng chẳng một ai…

 

17

 

Thiên Khánh kinh ngạc đến sững sờ.

 

Đại thiếu phu nhân cho đại gia chuyển sang ở chung phòng với nàng!

 

Mà đại gia, xưa nay tính tình sạch sẽ khắt khe, ngủ nhẹ, thế mà… cũng thuận theo!

 

Ngay cả chăn đệm cũng đợi hầu dọn giúp, tự ôm sang luôn .

 

Chẳng lẽ Đại gia quên bản bệnh ?

 

Thiên Khánh đóng cửa phòng trống của đại gia , chạy vội khỏi Bùi phủ. Ngoài cửa đang đợi sẵn, thấy liền đưa cho một phong thư.

 

“Hồng gia, đây là thứ ngài . Có ngài và cái tên Lưu Sướng thù oán gì ? Nếu cần, chúng lập tức liền…”

 

Thiên Khánh qua loa ứng phó vài câu đuổi nọ , đó vội vàng mở thư xem.

 

Xem xong, đập mạnh một cái lên đầu :

 

“Quả nhiên là thế… Đại gia đúng là gian xảo!”

 

Phu quân cũ của Kiều Hồng Anh – Lưu Sướng, là phó tướng trướng Quách tướng quân ở Tây Bắc. Người tính tình đắn, tiền đồ rộng mở.

Loading...