Buổi tối, Bạch Lâm dặn dò Tiểu Kim một chút, đó đưa Hàn Dục rời : “Đi đường cẩn thận!”
Hàn Dục gì cả, mà trực tiếp lên lưng Tiểu Kim, cũng liếc Bạch Lâm thêm một cái rời .
Bạch Lâm đám sương đen đó, lắc đầu. Ý của Hàn Dục cô xin ghi nhận, nhưng nếu theo cô trung khu, xảy chuyện, Bạch Lâm nghĩ đến cũng cách nào bồi thường cho cha họ, càng thể thiếu nợ tình cảm của Hàn Dục.
Đương nhiên, Bạch Lâm ngờ Hàn Dục sẽ một đằng một nẻo, xúi giục Tiểu Kim, để cho Bạch Lâm sự áy náy và tiếc nuối cả đời.
Sáng sớm hôm , Bạch Lâm tỉnh, lẽ là vì cường giả của trung khu đến, cho nên đường phố sớm náo nhiệt lên. Lúc Bạch Lâm phóng tinh thần lực, thời tiết dần nóng lên, sắp đến giữa trưa, Bạch Lâm mới dậy. Trong lúc quản gia tang thi đến, nhưng đều Bạch Lâm đuổi .
Sau khi tự mân mê một hồi, cô mặc một bộ trang phục hầu, từ từ ngoài. Cũng may xung quanh , Bạch Lâm về phía hoa viên, quả nhiên chỉ một lát thấy những hầu khác. Lúc mặt Bạch Lâm một vết sẹo dài, hơn nữa động tác cứng đờ, thần sắc tím đen, gần như bao nhiêu tang thi nghi ngờ.
Đợi đến khi khỏi cửa lớn, Bạch Lâm nhanh chóng khoác lên một bộ quần áo màu đen, xen lẫn giữa đám tang thi cũng dễ thấy, bởi vì nhiều tang thi thể duy trì hình dáng của con đều như .
Trà trộn trung khu chỉ cần qua khu tám là , bởi vì trung khu ở giữa các khu, nhưng chỉ khu tám trở lên mới mở cửa thông thẳng đến trung khu.
Vì khu bảy tổ chức tụ họp, cho nên đại đa tang thi đều hướng về phía , các loại tang thi cấp thấp đều . Bạch Lâm nhân lúc về phía khu tám.
Rất nhanh, Bạch Lâm đến khu tám, chẳng qua cô ở trong đám tang thi của khu tám một thời gian.
“Kỳ lạ, Tiểu Kim lâu như vẫn về?” Bạch Lâm đồng hồ tay, cuối cùng vẫn quyết định tự xông , ngay đó liền cất bước về phía trung khu.
Mỗi khu vực chẳng qua chỉ cách một bức tường, qua bức tường đó là một khu vực khác. Bạch Lâm nơi xem là trung tâm, nheo mắt , xem địa bàn của trung khu cũng lớn lắm, nhưng tất cả các tòa nhà đều cao lớn. Lúc đường phố vô cùng náo nhiệt, Bạch Lâm liếc mắt một cái liền về phía con đường nhỏ. Ngay khi Bạch Lâm rời bao lâu, xuất hiện một đám lớn , giữa là mấy ông lão, còn một nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng, nổi bật nhất là Hắc Gia một màu đen đeo mặt nạ, và những con tang thi khác bên cạnh .
“Năm nào cũng như thế , thật vô vị!” Vạn Cao lúc chút uể oải .
“Không , đợi đến khi đến đấu trường thú, nghĩ ngươi sẽ vui lên thôi!” Những lời phát từ giọng của một phụ nữ vô cùng quen thuộc, chính là Yêu Cơ Cố Khâm g.i.ế.c c.h.ế.t mấy ngày . Lúc cái lưỡi dài của cô l.i.ế.m miệng , trong mắt vẫn là vẻ khát m.á.u như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-trong-sinh-chi-chi-ton-nu-cuong/chuong-471.html.]
Các tang thi khác cũng chút m.á.u thú sôi trào.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Bạch Lâm xuyên qua mấy ngôi nhà, trong đó thiếu gặp một tang thi lẻ tẻ, Bạch Lâm trực tiếp xử lý. Dù bên ngoài tiếng ồn lớn như , ai mà ? Đi một mạch, để dấu vết.
Lúc , Cố Khâm, duy nhất còn ở phòng nghiên cứu, đang chống cằm, bóng nhỏ bé màu đen bên trong. Tuy thấy rõ dung mạo, nhưng Cố Khâm , một nụ tà mị và vui vẻ. Ngay đó chuyển ánh mắt, liền thấy một phụ nữ cũng mặc áo blouse trắng giống , phụ nữ trông cũng xinh , trẻ trung, chỉ hai mươi tuổi.
“Con gái của ngươi đến !” Cố Khâm mỉm .
, phụ nữ mặc áo blouse trắng đó chính là Nhu Nghiên khuôn mặt của Diêu Ngưng. Lúc Nhu Nghiên chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc Cố Khâm: “Nó đến để cứu cha nó!”
“Ngươi cũng định theo nó rời ?” Người đàn ông vươn ngón tay, một tia chất lỏng màu xanh lục rõ bay thẳng về phía Nhu Nghiên, tiếc là khi còn cách cô 1 mét thì dừng , , chính xác mà là thứ gì đó cản trở.
“Ta biến ngươi thành con , ngươi tha cho Bạch Thạch, ngươi tình nguyện, nguyện vọng của ngươi giúp ngươi thực hiện!” Biểu cảm của Nhu Nghiên vẫn !
Ngày đó cô theo Bạch Bình Thụy cũng trộn đội ngũ tang thi, mà cô nhanh trộn trung khu. cô ngờ sẽ nhận , sai, chính là vị Cố Khâm mặt . Đã từng vì mà thương, nhớ kỹ thở cô, loại thở tang thi bình thường sẽ đoán , chỉ thể. với thủ của cô, Cố Khâm căn bản gì cô. Cho nên hai bên giằng co, liền chuyện điều kiện. Hắn m.á.u của cô lợi cho , yêu cầu m.á.u của cô.
Nhu Nghiên đang lo cách nào cứu Bạch Thạch, dù trong phòng nghiên cứu là những lão quái vật, với thủ của cô đừng là cứu , chỉ cần phát hiện khó thể chạy thoát. Cho nên cô chỉ thể đảm bảo an cho Bạch Thạch trong phòng thí nghiệm, liền đồng ý giao dịch của .
Cố Khâm xem như là địa vị thấp trong giới giáo sư, cho nên đơn giản giả phận cho cô. Vì cô vẫn luôn ở bên cạnh Cố Khâm, cung cấp cho một ít máu. Chẳng qua chỉ là mất một chút m.á.u thôi, là thể đổi lấy sự an của Bạch Thạch, cô tự nhiên là đổi.
“Bây giờ ngươi ngăn cản Lâm Lâm ?”
“Không , là giúp nó một tay?” Cố Khâm phảng phất như thấy câu mang theo một tia lệ khí của Nhu Nghiên lúc , tiếp tục chống cằm chằm chằm ảnh ngày càng đến gần phòng nghiên cứu X màn hình.
Nhu Nghiên tự nhiên tin sẽ lòng như , trong ánh mắt lệ khí biến mất, trong tay một sợi dây leo màu xanh lục lóe lên ánh sáng trắng trực tiếp múa may qua, nào ngờ lúc Cố Khâm căn bản né tránh, trơ mắt dây leo lao về phía , nhanh đem hình cắt thành hai nửa. trong thể đó chảy máu, mà là từ nửa đó một ít chất lỏng màu xanh lục dung hợp với , phảng phất như từng dây leo xâm nhập.