[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 368: Hội Hợp

Cập nhật lúc: 2025-11-03 15:42:49
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo những tổng kết từ các cuộc thám hiểm bên ngoài, trong bộ Vùng Đất Lạc, khu vực diện tích nhỏ nhất là tầng nông. Sau đó là tầng trung - nơi tập trung nhiều Kẻ Lạc Lối nhất. Còn khu vực chiếm diện tích rộng lớn nhất, chính là tầng sâu nguy hiểm nhất.

Hiện giờ, tốc độ di chuyển lực của Hứa Trật cực kỳ nhanh, mà dù chạy suốt mấy ngày, cô vẫn chỉ loanh quanh trong tầng nông - đủ thấy tầng sâu của Vùng Đất Lạc rộng lớn đến mức nào.

Đến đây, hình dáng của khu rừng bắt đầu đổi.

Không, lẽ đúng hơn rằng — cô qua cách vốn là ranh giới giữa hai thành phố trong thế giới cũ, và đang tiến “một thành phố khác”.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Gọi là “thành phố”, nhưng giờ chỉ còn thể mơ hồ dấu vết tàn phá của những toà cao ốc hiện đại ngày xưa. Đường phố lớp cây cỏ mọc lên từ lòng đất nuốt chửng, những toà nhà cao tầng phủ đầy dây leo và cây, các ô tô đậu ven đường thì chỉ còn là những khung sắt rỉ sét. Toàn bộ thành phố mang một vẻ hoang tàn mà tràn đầy sức sống kỳ lạ.

“Cũng phết đấy chứ.”

Theo bản đồ, nơi vốn là Lâm Thành thời kỳ Đại Biến — một thành phố nhỏ tầm thường, nhưng lãnh địa của Kẻ Lạc Lối tồn tại trong đó.

Lãnh địa của Kẻ Lạc Lối hầu như đều dựng lên trong những thành phố bỏ hoang, vì vật tư còn sót ở đó thể giúp họ sinh tồn hơn trong Vùng Đất Lạc.

Hứa Trật bước con đường chính mà chỉ còn miễn cưỡng nhận hình dáng cũ. Tuy ít siêu phàm giả từng đặt chân đến đây, nhưng vẫn đến mức “giẫm một con đường”.

Thường thì cô vẫn di chuyển bằng cách nhảy qua các cành cây, vì lớp cỏ dại mặt đất quá cao — chỗ còn vượt cả đầu cô. Giờ đây hiếm hoi mới thể bộ mặt đất.

Nơi dường như từng trải qua một trận động đất dữ dội: cao ốc đổ nát, mặt đất nứt toác. Dẫu , vài toà nhà nghiêng ngả vẫn còn sót những tấm kính rơi xuống, dù qua nhiều năm, các mảnh kính thực vật che phủ vẫn thể phản chiếu chút ánh sáng mờ.

Ngay khi Hứa Trật ngang một toà nhà, mảnh kính vỡ ở góc tường chợt loé lên bóng trắng vụt qua — nhanh đến mức tưởng như ảo giác.

chỉ giây , cô gái đang bước đại lộ liền giơ tay lên, và bóng trắng — tia chớp rơi từ bầu trời — định đáp xuống cánh tay cô.

Đó là Tiểu Chân, con chim hải đông thanh. Cơ thể nó vẫn như , nhưng dáng vẻ dường như càng xinh hơn.

Đôi mắt lam biếc của nó hề chớp, Hứa Trật với vẻ trầm , kiêu ngạo như trong ký ức, chỉ là giờ đây ánh mắt còn chứa thêm sự lưu luyến và nhớ nhung.

Hứa Trật cảm nhận nỗi nhớ che giấu vẻ điềm tĩnh , cô đưa tay khẽ vuốt lưng nó, mỉm khen: “Cực cho mày .”

Ngay khi cô và Tiểu Chân đang vui vẻ, một nhánh cây đen đột nhiên chui khỏi túi cô, vung lên “bốp” một phát cổ chân Tiểu Chân. Không mạnh, nhưng thái độ thì rõ ràng.

Con hải đông thanh vốn điềm đạm cũng lập tức dựng lông, vỗ cánh giữ thăng bằng, một chân cào lấy nhánh cây , hất nó khỏi Hứa Trật.

Trên cổ tay cô, con rắn đen nhỏ thấy cảnh đó chỉ lè lưỡi phun tín tử, tiếp tục bò quanh cổ tay, dán sát cô, tham gia “chiến tranh”, chỉ chuyên tâm bám dính.

“Dừng! Hai đứa dừng ngay!”

Trong đầu Hứa Trật vang lên liên tiếp mấy tiếng la oang oang: “Cút !” — “Chính mày mới cút!” — “Mày xuống !”

Cô cạn lời.

Bọn mi là học sinh tiểu học ?!

Tiểu dị chủng thì thôi , nó còn tới trình tiểu học, nhưng Tiểu Chân thế đồng hoá ?!

Hứa Trật chịu hết nổi, túm lấy nhánh cây đen đang hí hửng , giơ nó lên mặt, đôi mắt đen như hạt đậu của nó mà cảnh cáo: “Ngồi im, thì tao sẽ trói mày treo lên Tiểu Chân!”

Đôi mắt hạt đậu lập tức ươn ướt, phát tiếng “chít chít” yếu ớt tỏ vẻ vô tội.

Cô chẳng tin lấy một chữ, thẳng tay nhét nó túi.

Không còn đối thủ gây chuyện, Tiểu Chân dường như cũng nhận “mất phong độ”, giờ nó giả vờ trịnh trọng tay Hứa Trật, đôi mắt sâu thẳm lên bầu trời.

so với bầu trời, đôi mắt lam còn hơn gấp bội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-368-hoi-hop.html.]

“Cái đứa nghịch ngợm, mà mày cũng học theo.” Hứa Trật khẽ vỗ đầu nó.

Tiểu Chân kêu lên một tiếng nhỏ, tỏ vẻ oan ức.

“Làm ?”

Cô thuận theo ánh của nó, hướng mắt lên ngọn cây phía — ở đó, treo một chiếc túi vải cũ kỹ nhưng chắc chắn.

“Của mày ?”

Tiểu Chân gật đầu như , bay lên mang túi xuống cho cô.

Cô mở — ôi chà, nửa túi lõi năng lượng.

Bên trong đủ loại thuộc tính, rõ ràng là chiến lợi phẩm mà Tiểu Chân săn trong thời gian qua.

“Hay lắm. Phía một khu tập trung, mang mấy lõi đổi thứ mày dùng .”

Cô quyết định.

Tuy bản đồ chỉ rõ vị trí khu tập trung, nhưng trong thành phố đổ nát xác định tọa độ hiện tại chẳng dễ, may , cô cũng chẳng cần thiết xác định.

“Tiểu Chân, , tìm xem trong thành phố chỗ nào .”

Hứa Trật khẽ phất tay. Con hải đông thanh trắng muốt lập tức cất cánh. Chẳng mấy phút , nó , bay vòng quanh cô một vòng hướng về một phương hướng nhất định — dẫn đường.

Dưới sự chỉ dẫn của nó, Hứa Trật chừng một tiếng thì cuối cùng cũng thấy bóng .

Đó là một đội bốn . Nhìn trang phục của họ — Kẻ Lạc Lối, mà là siêu phàm giả từ bên ngoài đến.

Cô nhận điều đó vì họ mặc đồng phục phù hiệu của Lệnh Châu.

“Người Lệnh Châu ?”

Thật khéo, cô mới “đánh hội đồng” đội của thành phố đó lâu đây thôi.

Hướng di chuyển của Hứa Trật và nhóm trùng , cô chẳng định né tránh. Vì tốc độ của cô nhanh hơn, nên khi đến gần, nhóm lập tức phát hiện .

Một , cảnh giác cô. Hứa Trật thấy nét mệt mỏi hiện rõ mặt họ — hẳn chuyến dễ dàng gì. Khi nhận cô, vài lộ vẻ kinh ngạc.

“…Hứa Trật?” - ai đó khẽ gọi.

Quả nhiên, nổi tiếng đây.

Cô thầm nghĩ, gật đầu: “Là . Đừng lo, chỉ đang đường đến khu tập trung. Nhìn các , chắc cũng cùng hướng?”

Mấy phần thả lỏng, nhưng vẫn giữ cảnh giác.

“Cô một ? Không thầy dẫn theo ?”

Họ Hứa Trật mới năm nhất, nên việc cô một xuất hiện ở đây thật bất thường.

Hứa Trật chỉ :

“Không, một thôi, coi như rèn luyện tí.”

Cả nhóm trố mắt — Một ? Còn sống mà chạy tới đây ? Không thể nào!

Phải rằng, lý do họ đến nơi chính là vì Khương Tình đang ở đây, mà bên cạnh Khương Tình chắc chắn ít nhất hai vị “Định Danh” cùng. Họ tới đây là để xin bảo hộ mà…

Loading...