[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 275: Ngày Ước Hẹn
Cập nhật lúc: 2025-10-04 03:29:30
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tạm biệt Mạnh Truyền Linh, Hứa Trật liền thẳng tới phòng giáo vụ để chuẩn vay học phần.
Theo như lời Mạnh Truyền Linh, hạn mức vay của mỗi tân sinh đều khác tùy thuộc thiên phú, nhưng đều d.a.o động quanh một ngàn điểm. Hứa Trật thầm nghĩ, thiên phú của nghịch thiên như , chắc chắn khoản vay cũng vượt quá mức thông thường chứ? Biết , cô thể vay đến hai ngàn?
Theo lời Mạnh Truyền Linh, tỷ lệ cược của tân sinh chung, nếu thắng, ít nhất cũng là mười lăm !
Mạnh Truyền Linh bên sáu ngàn điểm, mười lăm chính là 90.000 học phần, lấy bảy phần cũng 60.000. Cộng thêm nếu Hứa Trật thật sự vay hai ngàn, nhân mười lăm là 30.000, điểm trong tay cô gần chạm mốc 100.000!
“... Xì, bảo Mạnh Truyền Linh phấn khích đến thế.”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Một ván ăn 100.000 học phần, đúng là vụ ăn một vốn mười lời. Dù cho họ chỉ lấy ba phần, trừ vốn gốc , hai cũng thể mỗi lời ròng 10.000 học phần! Một tân sinh bình thường suốt cả năm cũng chẳng kiếm nổi 10.000 học phần, mà giờ đây họ chỉ cần động động ngón tay, đặt cược Hứa Trật thắng, việc còn gì dễ dàng hơn?
Ngoài một ít sinh viên xuất hiển hách, thì với khoản lãi 10.000 học phần trong tay, hai họ khi khởi điểm bỏ xa tuyệt đại đa sinh viên khác. Đã là thành viên lớp đặc chiêu thì thiên phú vốn chẳng tệ, giờ thêm nguồn tài nguyên nhiều hơn thường, thế chẳng là thắng to .
“Nếu thật sự vay hai ngàn, thì 100.000 học phần đủ để thử dựng nên mạch thuộc tính Bướm Đêm .”
Trong lòng Hứa Trật sớm mở tiệc rượu vang, mơ tưởng khi đổi 100.000 điểm thành tài nguyên sẽ phân phối như thế nào.
Khi tới tầng một phòng giáo vụ, Hứa Trật bước đến quầy, hỏi nhân viên về khoản vay học phần cho tân sinh. Đối phương hỏi hiệu học sinh của cô, đó chút kinh ngạc :
“Khoản vay của em là ba ngàn học phần, xin hỏi em vay bao nhiêu?”
Ba ngàn?
Còn nhiều hơn dự tính của cô, tệ, học viện quả thật hiểu chuyện!
“Vay hết ạ.”
“Được, xin chờ một chút.” Nhân viên thao tác nửa phút: “Xong , ba ngàn học phần chuyển tài khoản của em. Xin lưu ý, vay học phần tính lãi, nhưng bắt buộc trả khi tham gia kỳ thi nghiệp.”
Hứa Trật gật đầu, lễ phép cảm ơn.
Nội viện quả cũng khá hào phóng với sinh viên, cho vay lãi suất, chỉ là lượng vay cũng chẳng quá lớn. Miễn là gặp biến cố, thì dù thế nào cũng thể trả khi nghiệp.
Thời gian nhanh chóng trôi đến kỳ nghỉ tháng, cũng là ngày ước hẹn với Mạnh Truyền Linh.
Lời hẹn với bác sĩ cô tạm hoãn , chỉ gửi tin nhắn kỳ nghỉ việc bận, tiện tiết lộ nguyên nhân cụ thể. Dù cô vẫn đang ở trong Quang Minh Viện, đối phương cũng chỉ thể chấp nhận.
như một sự bồi thường cho việc thất hẹn, đối phương yêu cầu tới Hứa Trật đến phòng khám một kiểm tra . Với điều , Hứa Trật hề ý kiến.
Dù , khi phòng khám cô cũng sẽ báo cho thầy trong nội viện. Với mức độ coi trọng mà Quang Minh Viện dành cho cô hiện giờ, tuyệt nhiên sẽ để cô một , càng thể sự đề phòng cuộc kiểm tra đó.
Đối phương cũng ngu ngốc đến mức dám giở trò gì cơ thể cô ngay mí mắt Quang Minh Viện, chính vì Hứa Trật mới dám đồng ý thẳng thừng.
Buổi chiều, đúng giờ ước hẹn, cô gặp Mạnh Truyền Linh và cô gái tóc đỏ. Hai thấy cô liền tò mò hỏi vay bao nhiêu học phần. Khi tới con ba ngàn, vẻ mặt của Mạnh Truyền Linh vô cùng phức tạp.
Cảm giác thế nào nhỉ, ghen tỵ, hâm mộ, rõ là sớm đoán nhưng vẫn tránh khỏi bất ngờ.
“Thật quá, học viện coi trọng đấy.”
Hứa Trật mỉm lễ phép mà xa cách, nhưng trong hành động gật đầu như lẽ đương nhiên, khẽ đáp:
“Đáng mà.”
Mạnh Truyền Linh nhịn bật :
“Tính cách của bạn Hứa thật đúng là...”
Hứa Trật nghiêng đầu cô , mang theo vẻ nghi hoặc. Sau một thoáng suy nghĩ, cô mới trả lời:
“Khác hẳn với ấn tượng ban đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-275-ngay-uoc-hen.html.]
Rõ ràng thoạt là một 【Đăng】 lễ phép, ôn nhu, tri thức lễ độ, nhưng khi tiếp xúc gần hơn mới phát hiện, tính khí cũng như phong cách ăn , hành xử của cô, thật khó để đoán lường.
Cô gái tóc đỏ ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Khác chỗ nào chứ, rõ ràng chỉ là lộ bản tính thôi mà!”
Cô vẫn quên chuyện Hứa Trật dọa sợ ngay ngày đầu tiên.
Thính giác của Hứa Trật hiện giờ , rõ từng lời lầm bầm. Sau lớp kính, đôi mắt xám nhàn nhạt thoáng liếc qua, chạm ánh của cô gái . Chỉ một thoáng đối diện, cô gái tóc đỏ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dù ánh mắt thì cam tâm, nhưng cơ thể vô cùng thành thật.
“Đài đấu ở ngay trong học viện. Nội viện lớn, ít nơi giải trí, nghỉ ngơi, cũng nhiều địa điểm để sinh viên so tài. Đài đấu đặt ở bên .”
Mạnh Truyền Linh dùng vòng tay gọi xe, khi chờ xe tự hành đưa bọn họ đến nơi, Hứa Trật chút tò mò hỏi: “Đài đấu là do ai lập ?”
“Còn ai nữa, tất nhiên là hội học sinh .”
Thì ở đây cũng hội học sinh!
Chẳng ngờ, những chuyện kiểu “hoạt động ngầm” ngoài quy chế trường do hội học sinh chủ?
“Hội học sinh liên quan đến tân sinh năm nhất. Từ năm hai mới thể tiếp xúc. Nói chung, ai thể hội học sinh đều Quang Minh Viện xem trọng. Dù hội thực quyền lớn, khi còn nghiệp thể tham gia một phần công việc của học viện, khi nghiệp thì càng dễ dàng tiến tầng quản lý.”
Thì là con đường thăng tiến.
“Mục tiêu của tớ là sang năm hai sẽ hội học sinh thực tập!” Trong mắt Mạnh Truyền Linh ánh lên lửa nhiệt tình – nhiệt tình đối với quyền lực.
Hứa Trật xem như hiểu rõ, cô gái hệ 【Khởi】 , trong đầu là tiền và quyền. Thật cũng chẳng gì , Hứa Trật cũng vui lòng giữ một mối quan hệ xã giao nông cạn với kiểu như .
Dù , đa phần những kẻ như thế đều hữu dụng.
Xét cho cùng, tiền bạc, sức mạnh, quyền lực, mới là bản chất của thế giới . Cô chỉ theo đuổi những thứ đó, chẳng cũng chính là thấu bản chất ?
“Đến .”
Mạnh Truyền Linh dẫn đầu xuống xe, đưa Hứa Trật đến một tòa nhà khổng lồ.
Nhìn từ bên ngoài, nơi giống như một sân vận động, chỉ là còn to lớn hơn bất kỳ sân vận động nào Hứa Trật từng thấy. Cả tòa nhà dường như còn một trường năng lượng siêu phàm bao bọc, hẳn là để sinh viên thể sử dụng năng lực của trong đó một cách thuận lợi hơn.
“Đi thôi, đài đấu ở tầng hai. À... nếu tiện tự đặt cược, thể chuyển điểm cho tớ, tớ sẽ giúp cược?”
Mạnh Truyền Linh dò hỏi.
Hứa Trật gật đầu: “Được thôi.”
Mạnh Truyền Linh ngạc nhiên:
“Cậu tin tớ ? Không sợ tớ ôm điểm chạy mất ?”
Hứa Trật khẽ :
“Tin tưởng ư?”
Đương nhiên là .
“ chỉ rằng dám.”
Niềm tin là thứ quá mong manh, bằng sự sợ hãi và kính nể .
Mạnh Truyền Linh kính sợ sức mạnh của cô, tất nhiên dám lừa gạt.