[Mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 265: Không Cần Xem Lại Nữa Sao

Cập nhật lúc: 2025-10-01 16:21:13
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi những khác còn hiểu đề bài gì thì Hứa Trật gọn gàng dứt khoát giải đáp án, điều đối với các bạn học ở đây chẳng khác nào một phen “đè ép cấp độ”.

Nhất là chuyện đó là cô học sinh chuyển trường mà bọn họ mong chờ, đoán từ lâu. Tuy rằng đối với thiên phú của cô bọn họ vốn kỳ vọng — sẽ là một siêu thiên tài vượt qua tất cả trong lớp — nhưng… tình huống bây giờ chẳng là vượt quá xa !!

“Rốt cuộc là quái vật từ chui chứ!”

Bạn cùng bàn bên cạnh cô gái tóc đỏ kích động vỗ cánh tay cô, thì thầm:

“Cô tuyệt đối là thuộc tính 【Khởi】 đấy!”

“【Lưỡi Dao】 chắc chắn là nhầm !”

Cô gái tóc đỏ lúc vẫn còn ngơ ngác, thấp giọng hỏi:

“Vừa bước lên?”

“Ai ? Ý nghĩ của thiên tài vốn luôn kỳ lạ, ?”

Người bàn đầu :

“Cậu đang chính ?”

câu đó cũng nổi tiếng là tính tình quái lạ trong lớp.

Cô bạn lắc đầu:

“So với cô học sinh chuyển trường thì tớ chẳng tính là thiên tài gì cả, chúng đều chẳng tính là gì.”

Nói , cô còn hất cằm hiệu về phía Hứa Trật:

“Này, là chúng đoán thử xem, cô thể giải mấy đề?”

“Khó đoán lắm, nhưng giải câu thứ hai dễ dàng như thế, thì câu thứ ba lẽ cũng chẳng quá khó. Mấu chốt là câu cuối cùng, xem giáo viên tám phần cố tình mấy câu để kiểm tra cô , nên câu cuối chắc chắn sẽ khó.”

“Vậy thì chúng chỉ cần đoán xem cô giải nổi câu cuối cùng thôi.”

“Tớ đoán là .” Người bàn suy nghĩ một chút : “Cô nhất định sẽ đặt câu cuối cùng cực kỳ khó. Cô giải câu thứ hai đủ thiên tài . Giải câu thứ ba thì chí ít cũng vượt qua cả đàn chị năm ba, thậm chí một đàn chị năm tư giỏi về hồi lộ cũng chắc nổi.

Vậy nên tớ đoán, câu cuối cùng tất nhiên là đề khó ngang nghiệp! Cô thể !”

Nếu loại đề đó cũng giải thì đến đây học sinh năm nhất gì nữa!

“Có lý đấy.” Mái tóc đỏ rối bù của cô gái tóc đỏ chẳng hiểu xẹp xuống nhiều, trông ngoan hẳn.

“Vậy tớ đoán là cô sẽ giải .” Cô bạn chắc nịch .

“Hả?” Cô gái đỏ tóc khó hiểu sang, chỉ thấy cô bạn ranh mãnh:

“Đã gọi là đoán thì tất nhiên chọn hướng táo bạo nhất để đoán !”

Đoán đúng sai giờ cũng còn quan trọng, tình cảnh bây giờ vốn quá kích thích . Dù học sinh chuyển trường cũng chứng minh sự phi phàm của , giờ chỉ xem cô vượt xa bạn học cùng lớp đến mức nào mà thôi.

nữa, bục giảng thắng .

“Cô giáo đổi sang câu thứ ba , .”

Lời dứt, ánh mắt mấy đều dời lên màn chiếu, nhưng , ít học sinh nhíu mày.

Đối với bọn họ, đề hồi lộ quá phức tạp, thoạt còn cảm giác chẳng bắt đầu từ .

Nói đơn giản thì giống như hiểu từng chữ trong đề, nhưng ghép thì hiểu nổi.

Đối với Hứa Trật, câu thứ ba tuy “dễ như chơi” như hai câu , nhưng cũng khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-toi-la-chu-than-the-gioi-suong-mu/chuong-265-khong-can-xem-lai-nua-sao.html.]

Hai câu thì chỉ cần liếc một cái, đáp án tự nhiên hiện trong đầu; còn câu thì cần kỹ hơn một chút, kết hợp kiến thức học mấy ngày nay suy nghĩ vài giây, đáp án mới hiện .

Có điều, điều đó chỉ liên quan đến việc “những hồi lộ thuộc loại nào”, còn về cách phá giải thì vẫn là một cái là .

Đối với Hứa Trật mà , nhận diện công dụng cụ thể của các hồi lộ thậm chí còn khó hơn là phá giải.

thể dựa trực giác để phá giải, nhưng tác dụng cụ thể thì động não. Hứa Trật giờ cũng hiểu là kiểu “ đường tắt”, khi xác định xong loại hình của ba đường vân, cô liền đầu về phía giáo viên đang một bên với sắc mặt khẩn trương.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Hứa Trật rõ cô giáo khẩn trương cái gì, chỉ khẽ :

“Từ trái sang , Truy Tung, Thủ Hộ, Dẫn Dắt, đúng cô?”

“….”

Cô giáo trẻ bề ngoài gắng giữ bình tĩnh để thốt một chữ, nhưng trong lòng ngừng tự hỏi: Em mất bao nhiêu thời gian? Mười giây? Mười một giây? Đại khái là thế.

Mà độ khó của đề tuyệt kiểu tăng dần theo đề hai. Nếu thể nhanh chóng giải ba cái thì cơ bản đến năm tư cũng chẳng cần học thêm hồi lộ nữa .

Có điều, Hứa Trật giải càng nhiều thì càng với cô giáo, chứng tỏ học sinh sắp dạy thiên phú cực cao, ít nhất chắc chắn thành tích đầu khối!

Sau tham gia thi đấu cũng thành vấn đề, cô thậm chí cảm thấy giải thưởng và điểm thành tích đang vẫy gọi !!

Trong lớp bất ngờ xuất hiện một học sinh thiên phú siêu tuyệt, khác nào bánh từ trời rơi xuống?

Trong ánh mắt khẩn trương mong đợi, thậm chí còn ẩn chứa chút yêu thương, Hứa Trật chớp mắt, lặp động tác y hệt đó, đặt ngón tay lên hồi lộ.

“Ơ, nhanh ? Không cần xem nữa ?”

Chỉ mới xác định loại hồi lộ thôi, còn tốn chút thời gian mới tìm vị trí lõi chứ?

Cô giáo hiểu rõ tính cách Hứa Trật, lo lắng rằng cô vì thể hiện mà nôn nóng. Trong mắt cô, Hứa Trật đến mức mỹ , giờ chậm một chút cũng , cần vội.

Còn kịp hết lời, khi Hứa Trật mang vẻ nghi hoặc đầu sang, thì âm thanh vỡ vụn quen thuộc vang lên từ hồi lộ.

Nghi hoặc mặt em , chẳng lẽ là đang thắc mắc “hồi lộ cấp độ còn cần xem ?”

“…Không , hehe, em tiếp tục .”

Cô học sinh chuyển trường gật đầu lễ phép, đáp:

“Vâng, thưa cô.”

Sau đó giống hệt một cái máy cày đề mệt, đến nửa phút giải xong hai câu còn .

Tuy rằng với vốn khác , nhưng khác đến mức thì cũng quá đáng chứ!

Trong lòng cô giáo dâng lên chút phẫn uất, nhớ năm xưa cũng là học sinh khá thiên phú, nhưng so với học trò thì thật chẳng thấm .

Mà học sinh chuyển trường dường như để ý đến nỗi phẫn uất đó, vẫn bình tĩnh cô, hỏi:

“Cô ơi, còn nữa ạ?”

“…Có, còn ba câu cuối.”

Ba câu đó chính là những đề khó nhất để dành, vốn chỉ dùng trong kỳ thi kết thúc khóa học. Nếu hết ba câu thì cơ bản cần học thêm các khóa hồi lộ thông thường nữa.

Trong lòng cô giáo cũng chắc Hứa Trật nổi . Ba câu là để khảo nghiệm Hứa Trật, nhưng thực chỉ là… ừm, kiểu “tiện tay nhét ” thôi. Hứa Trật cũng là bình thường, nhanh chóng giải câu ba vượt ngoài dự đoán, coi như nhặt bảo vật . nếu cả cái cũng

Thì cô chỉ còn cách dạy cho Hứa Trật những tri thức ngoài chương trình, bởi vì kiến thức lớp cần thiết với em nữa.

Thực , điều cô giáo chính là Hứa Trật vẫn còn cần lớp học. Cô vẫn quá thiếu hụt những “kiến thức cơ bản” , việc giải đề dựa kinh nghiệm và trực giác. Một kiến thức cô lẽ từng thấy qua, nhưng lúc hiểu , chỉ thể vô thức vận dụng theo kinh nghiệm.

Cô vẫn cần dần dần nắm vững và thật sự hiểu chúng mới .

Loading...