Lông của Tiểu Bình Quả mềm thật, còn sạch sẽ hơn lông mèo bình thường nhiều, ngửi cũng thơm thơm.
Ôn Xu lấy que cá từ bàn , đút cho Tiểu Bình Quả ăn:
“Dạo Tiểu Bình Quả rụng lông nhiều ghê á.”
Mới vuốt một lát, áo ngủ của cô dính vài sợi lông trắng trắng.
“Vậy hả?” Bùi Dữ để ý lắm, bình thường cũng chẳng vuốt ve Tiểu Bình Quả, “Chắc tại áo em màu đen nên thấy rõ hơn.”
Áo ngủ của Ôn Xu là loại màu đen tuyền, in thêm mấy cái đầu cún hoạt hình màu trắng trông siêu dễ thương. Bình thường cô ít khi mặc đồ tối màu, nên càng dễ thấy lông mèo dính.
Tiểu Bình Quả đang ôm tay cô, nghiêng đầu l.i.ế.m que cá, tai nó giật giật dễ thương xỉu.
Ôn Xu vuốt cái đuôi của nó, vuốt thì thầm:
“Lớn nhanh chút nha.”
Nếu Tiểu Bình Quả thể biến thành thì mấy, thêm một chơi với cô.
Trời mưa từ chiều, nhiệt độ giảm vài độ. Cửa sổ phòng khách mở hé, gió lùa nến bàn lay qua lay , lạnh run cả .
Trong phòng khách, mấy cái tảng đá giữ lạnh dọn hết, chỉ còn cái quạt năng lượng mặt trời chạy ở chế độ gió nhẹ. gió thổi qua da vẫn cảm thấy lạnh.
Ôn Xu đang loay hoay với Tiểu Bình Quả thì bất ngờ hắt một cái, “A-xì!”
Bùi Dữ đang ở bàn việc lập tức ngẩng đầu lên.
“Em cảm hả?” Anh lấy áo khoác mỏng khoác lên cô, “Giơ tay lên.”
Ôn Xu đưa tay tay áo, hít mũi một cái:
“Không , em còn chuyện rõ ràng, nghẹt mũi.”
Mới về nhà là tắm nước ấm ngay, còn uống cả nước gừng, mà dễ bệnh chứ?
Bùi Dữ áp mu bàn tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ:
“Chắc nãy gió thổi mạnh quá… Có thấy chóng mặt nóng lên ?”
Ôn Xu kéo tay xuống, phồng má:
“Không nha.”
Chút mưa nhỏ đó, em chẳng sợ.
Nhìn cái mặt hờn dỗi của cô, Bùi Dữ cũng yên tâm phần nào, nhịn giơ tay nhéo má cô một cái.
Mềm thật, lạnh lạnh, nhéo lên thích.
Nếu Ôn Xu mà là mèo thật, chắc ôm lên hít một cho .
Ôn Xu thấy đau, xoa xoa má, lườm :
“Chắc đỏ hết , bắt nạt em. Tiểu Bình Quả kìa, nó thèm ăn nữa .”
Nghe , Bùi Dữ cúi đầu Tiểu Bình Quả, đúng như cô , con mèo đầu chằm chằm , ánh mắt cực kỳ thiện.
Bùi Dữ nhướng mày:
“Lại nhéo chắc nó xồ tới cào mất.”
“Ê ê đừng, đừng nha!” Ôn Xu vội ôm Tiểu Bình Quả lên, “Nó mà cào thì đau lắm đấy.”
Dù cô từng cào, nhưng Cố Cẩn Hành thì . Không chảy m.á.u nhưng nguyên một đường dài từ mu bàn tay đến cánh tay, đỏ sưng, phát sợ.
Ôn Xu là kiểu hiền lành bao giờ đ.á.n.h ai, đừng đến chuyện cào . Thế nên Tiểu Bình Quả trong mắt cô chính là siêu mèo bá đạo vô địch.
Bùi Dữ cô, nhẹ, xoa đầu cô:
“Lát nữa ăn tối xong, nhớ uống ly nước t.h.u.ố.c phòng cảm nhé.”
Anh xong thì thêm một câu:
“Loại ngọt.”
Ôn Xu tiếp tục đút cho Tiểu Bình Quả, gật đầu ngoan ngoãn:
“Vâng ạ.”
Bữa tối trứng xào cà chua với ớt xanh, đậu hũ Ma Bà, canh cá nấu đậu hũ và sườn hấp.
Vì đồ ăn sắp hết, Cố Cẩn Hành chọn mấy món nhanh. Trước đây mỗi đến giờ ăn, dù là ăn mì gói thì ai cũng mồ hôi đầm đìa. Hôm nay là bữa ăn ngon nhất từ lúc nơi .
Ăn xong, bên ngoài vẫn mưa rào rào dứt.
“Mưa gì mà to dữ,” Tiêu Dã dài sofa, uể oải , “Hay để sang phòng bên cạnh kéo dàn phơi đồ ?”
Tiếng mưa rơi dễ ngủ thật, mà ăn no , bắt đầu buồn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-220-cam-roi-thi-tu-chiu.html.]
Cố Cẩn Hành lười chẳng động:
“Một nổi ?”
“Thì đương nhiên là ,” Tiêu Dã dậy, “Đi liền đây.”
“Khoan .” Bùi Dữ ném cho cái áo mưa, “Mặc , đừng để dính mưa.”
Tiêu Dã vẻ thích lắm:
“Mặc cái phiền thấy mồ.”
“Phiền cũng mặc.” Bùi Dữ nhắc nhở, “Bị cảm thì tự chịu, ở phòng cách ly đó.”
“Gì chứ?!” Tiêu Dã vội mặc , “Được , mặc đây.”
Ở một buồn c.h.ế.t luôn .
Anh quen sống kiểu tập thể , bắt ở một chắc trầm cảm.
Cố Cẩn Hành bên cạnh :
“Đáng đời.”
Bùi Dữ với Cố Cẩn Hành thì sức khỏe , khó lây bệnh, chứ Ôn Xu và Tiểu Bình Quả thì chắc.
Cảm cúm khó chịu, tránh thì nên tránh.
Ôn Xu ôm gối, lười sofa, bất chợt về phía căn phòng lầu:
“Có cần mang cơm cho ?”
“Hả?” Cố Cẩn Hành vỗ trán, “Xu Xu nhắc thì quên luôn là trong đó.”
Bùi Dữ dậy:
“Để . Còn đồ ăn dư ?”
“Hết sạch,” Cố Cẩn Hành , “Lúc nấu là chia đủ khẩu phần .”
Dù nấu dư thì Tiêu Dã cũng ăn hết luôn.
“Vậy cho chút gì đại khái.”
Ôn Xu cũng dậy theo:
“Có tháo trói cho ?”
Bùi Dữ gõ nhẹ lên đầu cô:
“Hiếu kỳ thôi nha.”
“Em chỉ xem thôi mà,” Ôn Xu ôm tay , nài nỉ, “Nhìn chút xíu từ cửa thôi, ?”
Dù gì cũng thấy mặt cô .
Bùi Dữ hết cách, nhéo nhẹ má cô:
“Sao cứ tò mò hoài trời…”
Ôn Xu toe:
“Đi , cho ăn gì ?”
“Kẹo và nước,” Bùi Dữ lấy từ gian , “Với hai cái bánh mì nhỏ.”
Tất cả để gọn trong một tay là xong. Nhìn đúng là keo thật, mỗi thứ chỉ một.
Mà viên kẹo là loại Ôn Xu thích nhất – kẹo sữa.
Ôn Xu lườm nhẹ:
“Không cho cái nha, cái để em ăn.”
Mỗi tìm đồ ăn về, kẹo sữa luôn là món cô ưu tiên gom. Trong gian để dành bao nhiêu là loại , hơn hẳn các loại khác.
Bùi Dữ khẽ, đưa kẹo cho cô:
“Rồi , về chỉ Xu Xu mới ăn.”
Ôn Xu chớp mắt:
“Các ăn thì , đừng cho là . Nhìn ánh mắt em khó chịu ghê.”
Cửa mở , Ôn Xu nấp bên ngoài, chỉ thò nửa cái mặt vô.
Trong phòng đốt nến, mở cửa cũng chẳng thấy rõ tình hình bên trong. Chỉ lờ mờ thấy trói giường, tay chân cột bốn góc, cả bụng và n.g.ự.c cũng trói chặt.
Nhìn thôi cũng thấy khó thở.
Bùi Dữ bước , tháo trói một tay cho . Người đói quá, còn sức phản kháng, chỉ im chẳng buồn động đậy.