Bùi Dữ dắt cô nhà vệ sinh, chuẩn sẵn nước ấm, đồ vệ sinh cá nhân và cả bộ đồ ngủ.
Anh :
“Anh sợ em lạnh, nên chuẩn sẵn đồ dài tay dài quần .”
“Ừm!” Ôn Xu ôm lấy cánh tay , ngọt ngào :
“Cảm ơn Bùi Dữ! Mà định đồ ?”
Hôm nay Bùi Dữ mặc đồ giống với Tiêu Dã, là loại áo bó sát màu xám. Vừa mưa ướt, áo dính sát , cơ bụng lấp ló thấy cũng rõ. Hơn nữa vì ướt nên màu áo đậm hơn, trông càng thêm quyến rũ.
Ôn Xu lén mấy , ngẩng đầu lên ngắm tiếp.
Tóc cũng rối bời, chắc lúc nãy chỉ dùng tay hất đại lên cho gọn, khác gì chải.
Nhìn vẫn trai, cảm giác an .
Bùi Dữ :
“Anh cũng , em cứ tắm , tranh thủ nấu ít nước gừng đường đỏ.”
“Ừm!”
Chờ Ôn Xu tắm, Bùi Dữ xuống bếp, nhanh tay nấu một nồi nước gừng đường đỏ. Nguyên liệu chỉ gừng tươi với đường đỏ, đơn giản, chỉ khó lúc nhóm lửa.
Ngoài sân, mấy con gà rừng vẫn đang “ga ga ga” kêu inh ỏi.
Mưa to, dày hạt, rơi trúng tụi nó chắc đau lắm. Bộ lông ướt sũng thấy tội.
Lúc còn kịp đồ, Bùi Dữ tranh thủ chạy ngoài sân, kéo hết đám gà rừng về hành lang mái che. Sau đó lấy dây buộc song cửa sổ phòng khách để đấy.
Lúc , Tiêu Dã và Cố Cẩn Hành cũng đang đội mưa về.
Cố Cẩn Hành định bung ô nhưng gió to quá, cầm ô cũng vô dụng, mưa tạt ướt hết cả .
May mà nhà cũng gần, nên họ nhanh chóng tới sân.
Tiêu Dã lùa hết mấy con dê trong sân, cả hai cùng tháo dây buộc, khóa cổng bằng sợi dây chạy về phòng khách.
Vừa nhà, hai liền tất bật giày, cởi áo ướt.
Bùi Dữ từ bếp , tay bưng nồi nước gừng.
“Về đúng lúc, đồ xuống uống nước gừng nóng.”
Tiêu Dã kêu lên:
“Lạnh quá trời!”
“Đám dê buộc hết ở sân bên cạnh ,” Cố Cẩn Hành ngay cửa, vắt áo , “Trong sân cỏ, chắc tối nay cần cho ăn thêm.”
Lúc họ mới đến, sân đó là cỏ dại.
Bùi Dữ :
“Không , nhịn đói vài ngày cũng c.h.ế.t .”
Ai cũng định tắm rửa đồ, nên cùng lên lầu. Bùi Dữ còn tiện tay xách thêm vài xô nước để trong phòng cho hai .
Tên đó nhanh nhẹn, gần như thương. Ngược mấy như Hạ Duệ mổ trúng, chân đổ cả máu.
Còn cho mấy đó về , chứ mùi m.á.u tanh dễ dẫn dụ mấy con thú ăn thịt tiến hóa khác tới.
“Có khi nào nên nấu cơm ha?” Tiêu Dã từ trong phòng , đóng cửa , “Tên c.h.ế.t, chỉ đói lả thôi, cho viên kẹo cứu mạng cũng .”
“Ừ, nấu cơm thôi,” Cố Cẩn Hành dậy, “Cậu giúp rửa rau .”
Tiêu Dã:
“Oke!”
Còn trong phòng , ai cũng mặc kệ. Tình hình đại khái thì , chừng đó đủ hiểu.
Ngoài trời mưa vẫn rơi ào ào, tiếng mưa lộp độp dứt. Cửa kính mờ nhòe, thấy rõ bên ngoài nữa.
Ôn Xu đặt Tiểu Bình Quả lên đùi, xoa xoa lông bụng nó:
“Mềm mịn ghê!”
Tiểu Bình Quả nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc cô một lúc, uể oải duỗi .
“Ngao ~~”
Anh tắm nhanh, khi xuống lầu thì Ôn Xu vẫn khỏi nhà tắm. Anh bếp, lấy bốn cái chén, rót nước gừng đường đỏ đều.
Vừa xong thì Ôn Xu cũng bước .
Cô quấn khăn đầu, lộ khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn.
“Em tắm xong , nước ấm dễ chịu thật, giờ mềm nhũn luôn.” cô , “Đồ ướt em để trong nhà vệ sinh nhé.”
“Ok, lát nữa dọn. Lại đây uống nước gừng nè. Sau khi tắm em còn thấy lạnh ?”
Ôn Xu lắc đầu, cạnh :
“Tiêu Dã với Cố Cẩn Hành về ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-219-mang-rat-gat.html.]
“Ở đây !”
Hai đầu , thấy Tiêu Dã xuống lầu.
“Cứ tưởng tắm nhanh nhất chứ!”
“Uống nước gừng ,” Bùi Dữ đẩy một chén sang cho , “Trời bắt đầu lạnh , đêm nay chắc giảm vài độ đó. Đừng ham mát mà đắp chăn.”
Tiêu Dã thuộc dạng cơ địa nóng, thật chẳng cần dặn cũng . nay dính mưa nên cẩn thận vẫn hơn.
Cậu hì hì:
“Biết !”
Nói xong liền cầm chén lên, ực một hết sạch.
Ôn Xu ngơ ngác , chén nước gừng vẫn còn đang bốc khói bàn:
“Anh thấy nóng hả?”
“Hả?” Tiêu Dã gãi đầu, “Cũng chút, mà thấy bình thường thôi.”
Bùi Dữ :
“Cậu cái gì cũng thấy nóng, em thì khác, uống từ từ thôi.”
Tiêu Dã gật đầu liên tục:
“ đúng đúng. À Bùi, cái tên động tĩnh gì ?”
Ai cơ?
Ôn Xu nghĩ vài giây mới nhớ trong nhà còn một nhốt.
Bùi Dữ lắc đầu:
“Không .”
Tiêu Dã lập tức dậy:
“Để coi thử xem c.h.ế.t .”
Vừa mới mở cửa, thì Cố Cẩn Hành từ lầu xuống, tay ôm theo Tiểu Bình Quả.
Ôn Xu thấy mèo liền mắt sáng rỡ:
“Tiểu Bình Quả!”
“Ngao~~” mèo kêu.
Cố Cẩn Hành đưa mèo cho cô:
“Nó ở yên một lâu quá, cáu bẳn, còn cào một phát.”
“Xu Xu, cẩn thận chút kẻo cào.”
Ôn Xu chẳng hề sợ, ôm mèo lòng, nựng:
“Cưng quá trời! Lần tụi sẽ chăm sóc Tiểu Bình Quả cẩn thận hơn nha!”
“Ngaoo!” Tiểu Bình Quả gào lên.
Ôn Xu xong, lén liếc Cố Cẩn Hành một cái.
Rõ ràng là nó đang mắng , mà còn mắng khá tục.
mà, Cố Cẩn Hành hiểu tiếng mèo, miễn là cô thì chẳng ai hết!
Bùi Dữ đưa chén đến sát miệng cô:
“Uống khi còn nóng.”
Nước gừng mùi thơm, thêm vị ngọt của đường đỏ, cay nhẹ ngọt ngào, uống thấy ấm hẳn .
Cố Cẩn Hành cũng uống một hết sạch:
“Đám dê cứ để ngoài sân mà dầm mưa hoài, khi nào bệnh ?”
Mà mưa bao giờ mới tạnh nữa.
Bùi Dữ nghĩ :
“Mưa to thế , trận ngừng ... Để ăn cơm xong tính, cùng lắm lùa tụi nó phòng khách.”
Bọn họ tắm xong, giờ cũng lười ngoài dính mưa . Với , đám dê đó cũng hẳn nuôi lâu dài, nuôi thì , thì thịt gửi gian cũng .
Chờ mấy xong, Ôn Xu mới hỏi:
“Cẩn Hành, vết thương của xử lý ?”
Lúc đuổi đám gà rừng, Tiêu Dã với Cố Cẩn Hành đều tham gia.
Anh :
“Chỉ xây xát nhẹ thôi, chảy m.á.u cũng nhiễm trùng, .”
Lúc trốn lưng Tiêu Dã.