Sau khi cả nhóm xuống lầu, Bùi Dữ ghế sofa thì thấy Ôn Xu ngủ gục ở đó. Tiểu Bình Quả thì bò bàn , đầu nghiêng sang một bên, rõ là đang ngủ theo .
Tiêu Dã bước nhẹ nhàng, nhịn thúc nhẹ vai Cố Cẩn Hành:
“Xu Xu đúng là ngủ lúc nơi, chẳng trách giống mèo.”
Tiểu Bình Quả cũng , cứ như thể ngủ suốt ngày.
Cố Cẩn Hành nhắc nhở, “Nói ít thôi.”
Ý là đừng lôi mấy chuyện .
Tiêu Dã liếc Ôn Xu, khẽ :
“Yên tâm , em ngủ thật mà.”
Không .
Bé mèo ghi thù biến mất , giờ chỉ còn một bé mèo nhỏ ngoan ngoãn như bông mềm.
Bùi Dữ ngờ Ôn Xu tự xuống phòng khách chơi tự ngủ quên luôn.
Anh đến bế cô dậy:
“Xu Xu? Sắp tới giờ cơm , dậy thôi.”
Nếu dậy bây giờ thì tối mất ngủ.
Mà Ôn Xu mà mất ngủ thì trằn trọc, lăn qua lăn , sờ chỗ , sờ chỗ .
Anh thật sự sợ “bé mèo hư” .
Ôn Xu lờ mờ tỉnh , mở mắt là thấy ngay gương mặt điển trai của bạn trai, cứ tưởng đang mơ, liền ôm lấy mặt Bùi Dữ hôn một cái.
“Chụt!”
Bùi Dữ ngẩn , bế cô xuống ghế sofa, xoa má cô:
“Xu Xu?”
Ôn Xu mắt vẫn lờ đờ buồn ngủ, ngáp một cái, xoa xoa mắt mới tỉnh hẳn.
Bùi Dữ lấy khăn ướt lau mặt cho cô, đó cúi xuống hôn nhẹ lên má.
Còn kịp gì thì ngoài sân vang lên tiếng trò chuyện.
Bùi Dữ và Ôn Xu cùng đầu cửa.
Ôn Xu rúc n.g.ự.c , giọng vẫn còn ngái ngủ:
“Nghe như tiếng hàng xóm.”
Bùi Dữ gật đầu:
“Anh xem thử, em cứ ở phòng khách nhé.”
Ôn Xu gật đầu:
“Vâng.”
Trong bếp, Cố Cẩn Hành và Tiêu Dã đang rửa rau cũng .
Cố Cẩn Hành hỏi:
“Ai tới ?”
Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả bàn lên, dụi mặt lông nó:
“Hàng xóm .”
Giờ mà đến, lẽ mang gì qua cho?
sáng nay lúc rời , họ cũng mang quà sang đáp lễ .
Cố Cẩn Hành nghĩ ngợi, tháo tạp dề:
“Đi thôi, phòng khách đợi.”
Vừa bước thì Bùi Dữ cũng dắt nhà.
Cố Cẩn Hành bếp lấy đá lạnh.
Tiêu Dã lặng một lúc nên gì, vì vốn giỏi chuyện trò, nên quyết định bếp phụ Cố Cẩn Hành.
Người đến là hai em sinh đôi Trần Cạnh Chi và Trần Cạnh Ngôn.
Ôn Xu đang ở giữa sofa, thấy họ đến liền dậy về phía Bùi Dữ.
Trần Cạnh Ngôn tươi chào cô:
“Chào nhé, gặp .”
Ôn Xu ôm Tiểu Bình Quả, ngơ ngác gật đầu chào.
Bùi Dữ :
“Cứ tự nhiên .”
Hai em xuống thì Cố Cẩn Hành bưng nước đá .
Cố Cẩn Hành :
“Mới chuyển đến nên kịp chuẩn gì cả.”
Tiêu Dã phát nước đá cho , tiện miệng hỏi:
“Có chuyện gì ?”
Mọi cũng tìm chỗ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-tieu-mieu-bien-thanh-nguoi-lao-dai-cung-nhu-bao/chuong-201-rac-roi-tim-toi.html.]
Trần Cạnh Chi :
“Thật là chuyện bàn với . Trên mạng chính quyền thông báo, thấy ?”
Bùi Dữ:
“Bọn mới bàn xong chuyện đó.”
Trần Cạnh Ngôn:
“Các mới đến chắc , thành phố Kim Bảo hai căn cứ lớn. Bọn ở đây cũng từng báo danh với hai căn cứ đó. Sau khi thông báo đưa , bên đó tối nay sẽ đến kiểm tra tình hình, tìm hiểu xem ý định gì.”
Trần Cạnh Chi:
“Phải, mấy mới chuyển tới, chắc nên chuẩn một chút quà hoặc gì đó để đưa . Không thì bên đó đến dễ thái độ khó chịu lắm.”
3Mấy chuyện sâu xa khác thì họ tiện , chỉ thể úp mở nhắc nhở.
Cố Cẩn Hành nhíu mày:
“Vậy ? Cảm ơn hai đến báo , vất vả .”
Trần Cạnh Ngôn:
“Không gì , chuyện nhỏ thôi. thấy mấy hàng xóm cũng hợp, vì chút chuyện mà dọn nơi khác.”
Trần Cạnh Chi tiếp lời:
“Chỗ sống nên hai căn cứ đó để ý từ lâu . vì trụ sở chính cách xa đây nên can thiệp ngay, giờ mới bắt đầu ‘gõ cửa’ để răn đe.”
Trần Cạnh Chi:
“Nói chung là nhất đừng gây chuyện với họ, thì sống chẳng yên .”
Lý do chính họ đến cũng là sợ hàng xóm mới chuyện, lỡ gây họa cả khu vạ lây.
Cũng vì từng thấy Bùi Dữ và nhóm mạnh đến cỡ nào nên mới nghĩ .
Bùi Dữ là dị năng hệ lôi, nhưng chẳng ai từng thấy dùng năng lực.
Cố Cẩn Hành mỉm :
“Hiểu . Họ định mấy giờ đến?”
Trần Cạnh Chi:
“Báo là 7 giờ tối nay sẽ đến.”
Tiêu Dã:
“Báo với hai ?”
Trần Cạnh Chi gật đầu:
“Họ sẽ mang theo một bảng biểu, yêu cầu điền thông tin cá nhân, trao đổi liên lạc kéo nhóm chung.”
Tiêu Dã bực:
“Họ gì ? Đây địa bàn họ mà quản bọn ?”
Nghe mà nổi cáu.
Trần Cạnh Chi và Trần Cạnh Ngôn cũng chỉ thở dài bất lực.
Trần Cạnh Chi:
“Họ đông , trong căn cứ dị năng giả, bọn cũng bó tay… thỉnh thoảng họ cũng chia sẻ vài thông tin. Ví dụ, gà rừng tiến hóa thể nuôi là nhờ họ .”
Cố Cẩn Hành hỏi:
“Họ dùng vật tư đổi thông tin ?”
Trần Cạnh Chi gật:
“ . Họ nhiều nhưng ít khi chia sẻ, trừ khi đổi bằng vật tư.”
Bọn họ gia nhập căn cứ nên phía căn cứ cũng giữ thái độ trung lập, chủ yếu vì họ dị năng hệ băng.
Tiêu Dã khẩy:
“ là gặp ai trị họ thôi.”
Thái độ đó là kiểu nhún nhường.
Hai em Trần Cạnh liếc , cũng lo về tương lai.
Cố Cẩn Hành nhận sự lo lắng, đẩy hộp kẹo về phía họ:
“Yên tâm , nếu tranh chấp, bọn cũng để liên lụy tới hai . Kiểu đó cũng sẽ lúc gặp trị thôi.”
Cố Cẩn Hành:
“Mộng Mộng ngủ ? Cầm chút kẹo về cho Mộng Mộng và Hà Nguyệt nhé, thỉnh thoảng ăn ngọt tâm trạng sẽ vui hơn.”
Câu mang chút ý tiễn khách.
Trần Cạnh Chi và Trần Cạnh Ngôn thấy cũng hết chuyện cần , chẳng cần nán .
Trần Cạnh Chi cầm hai viên kẹo tượng trưng:
“Cảm ơn, bọn cũng về chuẩn cơm tối, phiền nữa.”
Cố Cẩn Hành :
“Trùng hợp, bọn cũng đang chuẩn nấu ăn. tiễn hai cửa nhé. Khi nào rảnh ghé chơi, hôm nay cảm ơn báo tin, lúc khác mời hai ăn bữa cơm đàng hoàng.”
Mọi khách sáo vài câu cùng cửa.