Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 7.1
Cập nhật lúc: 2024-05-01 20:09:07
Lượt xem: 31
Thiếu niên như một hoàng tử nhỏ, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, để chân trần đứng giữa giường lớn, từ trên cao nhìn xuống một đám khách không mời mà đến, cảnh giác đối với nhóm người lạ mặt đột nhập phi pháp như một con nhím xù lông.
"Các người là ai, mau cút ra khỏi nhà tôi! ! !"
Tiểu Ngũ Nhất phô trương thanh thế mà đuổi người, trên thực tế đã căng thẳng xiết chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch. Cậu không ngờ những người này lại có thể xông vào phòng, Nhiếp Tiêu vẫn còn chưa về tới.
Cậu chỉ là một bé chuột hamster, thật sự chịu không nổi nha QAQ.
Tạ Quân nghe lời này, từ trong sự kinh diễm phục hồi tinh thần lại, vội vã giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi đến cứu cậu, là người tốt! ! !"
"Nói dối! !"
Người xấu đều nói mình là người tốt. Tiểu Ngũ Nhất căn bản không thèm tin lời nói nhãm. Mũi nhạy bén ngửi được mùi m.á.u tanh tưỡi, lập tức liếc mắt ra ngoài cửa thoáng nhìn, nhất thời đồng tử co rút, sắc mặt khó coi.
Cái đầu tàn tạ nằm trên đất là của dì quét dọn vệ sinh.
"Các người đều đã g.i.ế.c người! Còn nói là người tốt! ?"
Nhóm người Tạ Quân nhìn thiếu niên xinh đẹp không rõ tình hình, định mở miệng giải thích, nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, thiếu niên đã lùi về sau từ tầng kép của ngăn kéo trong tủ đầu giường rút ra một khẩu súng, lên đạn.
Nòng s.ú.n.g nhắm ngay vào bọn họ.
Tạ Quân khẽ nuốt nước miếng, hắn tuy rằng nghi ngờ đấy chỉ là s.ú.n.g dồ chơi, nhưng tận thế ập xuống rồi, còn có chuyện gì không thể xảy ra.
"Tiểu thiếu gia, cậu để cái thứ trong tay cậu xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện được không?" Tạ Quân cười khan giơ tay lên nói.
Tên đàn em bên cạnh chưa từng thấy lão đại của mình phải ăn nói khép nép như thế, lập tức tức giận bước lên hai bước: "Chúng tôi có lòng tốt cứu cậu, nghe không hiểu tiếng người sao? Lão đại, chúng ta đừng cùng nó phí lời, lấy đồ chơi ra định hù ai vậy... "
Tên đàn em tiếng lên muốn kéo Ngũ Nhất xuống giường, nhưng chân chưa bước tới nơi đã nghe một tiếng "đoàng" thật lớn, trực tiếp chứng minh đây là đồ thật hay chỉ là hù dọa.
Tất cả mọi người đều mơ hồ.
Nhìn lỗ đạn cháy đen bốc khói bên chân, tên đàn em vừa nãy sợ đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, hai chân mềm nhũn thiếu điều quỳ xuống đất.
Nhóm người Tạ Quân sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-7-1.html.]
Thời đại này muốn làm người tốt thật quá khó khăn QAQ.
"Các người không được nhúc
nhích!"
Tiểu Ngũ Nhất mím chặt môi, không dám thả lỏng giơ súng, ra lệnh: "Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay ôm đầu!"
Đám người Tạ Quân lập tức làm theo, không dám có một chút phản kháng, nào rìu nào búa nào dùi, bị ném loảng xoảng xuống đất. Đừng đùa, bọn họ là người trần mắt thịt làm sao có thể so tốc độ với kẹo đồng của người ta.
Mặc dù đầu hàng rất quyết đoán, ở trong lòng lại lệ rơi đầy mặt. Đúng là cứu phải một tiểu tổ tông nhà ông to bà lớn, động một chút là móc súng!
Dưới luật pháp quản lý nghiêm ngặc của Hoa quốc như vậy, thật sự vẫn là bần cùng hạn chế sự tưởng tượng của bọn họ.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn "băng đảng tội phạm" từ bỏ giãy dụa, trong lòng âm thầm lau mồ hôi, không dám thả lỏng tiếp tục giơ súng, lấy dũng khí nhảy xuống giường.
Tạ Quân thấy pha hành động nảy lửa này, mí mắt giật một cái, không nhịn được nhỏ nhẹ nói: "Anh bạn nhỏ, bỏ s.ú.n.g xuống nói chuyện được không, coi chừng cướp cò."
Tiểu Ngũ Nhất cảnh giác trừng Tạ Quân, sau đó lại từ trong ngắn kéo của Nhiếp Tiêu lấy ra mấy cái băng đạn. Tạ Quân thấy thế lập tức câm miệng.
"Lui ra ngoài hết đi." Ngũ Nhất muốn đi ra ngoài xem xét, liền lùa đám người lui về phía sau.
Nhưng lúc này Tạ Quân liền lên tiếng.
"Ừm...Cậu mang giày vào trước đi." Tạ Quân lại không kiềm chế được nhắc nhở, chỉ nhìn Ngũ Nhất để chân trần thôi đã muốn lạnh thay cậu rồi.
Lưu Đại Sơn cùng với một đám đàn em: "..."
Lần đầu phát hiện Tạ Quân/Tạ lão đại gà mẹ như vậy.
Tiểu Ngũ Nhất cảm thấy khí thế của mình bị Tạ Quân làm mẻ mất một cục, nhất thời trừng mắt thẳng lưng căng gương mặt nhỏ xỏ chân vào dép lê hơi rộng của Nhiếp Tiêu.
"Đi, lùi về sau."
Tiểu Ngũ Nhất ngoài miệng lạnh lùng ra lệnh. Từ xa nhìn lại, hình ảnh một tiểu bạch thỏ uy h.i.ế.p một đám đàn ông thân hình cường tráng liên tục lùi về sau, cũng rất có khí thế.
Ra khỏi phòng ngủ, Ngũ Nhất liền thấy hai bên hành lang rải rác các đoạn tay chân. Hình ảnh thê thảm kích thích thị giác, mùi m.á.u tanh hôi càng làm dạ dày nhộn nhạo, sắc mặt tái nhợt.